Yến Cô Minh nhìn con dao nọ.
Thực ra thì căn nhà bằng đá của Phong Thiên Nhai không cao mà chỉ hơn một trượng*, nếu là trước đây, Yến Cô Minh chỉ cần thi triển khinh công là được, song bây giờ hắn trọng thương chưa lành, lại chưa điều dưỡng xong nội tức, đi bộ còn khó, huống gì khinh công.
[*Khoảng hơn bốn mét.]
Hắn đi sang mé hông căn nhà, ở đây có một cái vại to, là vật thường ngày Phong Thiên Nhai dùng để chứa nước, trên miệng vại là một cái vung bằng gỗ, nom rất chắc chắn.
Tay trái Yến Cô Minh chống vào vách tường, ngồi lên vung, cẩn thận đứng dậy.
Đáy vại không bằng phẳng, người đứng phía trên lập tức lảo đảo.
Tay Yến Cô Minh tì lên vách, nhích đến gần mái hiên.
Vóc người Yến Cô Minh cao to, đứng trên vại đã cao gần bằng nóc nhà, hắn dịch chân sang mép vại nước, cánh tay trái vắt lên nóc, chân đạp vào tường.
Sau đó hắn ngầm vận sức, gồng cứng một hơi, vươn người leo lên.
Chuỗi động tác mất sức này khiến vết thương trên vai hắn lại rỉ máu lần nữa.
Phong Thiên Nhai ngồi trong phòng, nghe trên nóc nhà vọng lại một tiếng “binh”.
“Rốp.” Nàng nhai trái cây rồm rộp.
Trên ấy vang lên vài tiếng loạt xoạt, là Yến Cô Minh đang men theo mái hiên trượt xuống.
Phong Thiên Nhai gác chân, uể oải ngồi chờ.
Bỗng nhiên —–
“Ối chao, không đúng!”
Phong Thiên Nhai thốt lên một câu khó hiểu, chốc lát đã xông thẳng ra ngoài.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nhan-thien-nhai/2210105/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.