Sau khi rời khỏi quán trà giữa rừng trúc, Mông Chí và Mai Trường Tô lên đường về, một ngồi kiệu vải xanh, một cưỡi tuấn mã đỏ thẫm, đi theo phía sau là vài tên hộ vệ cấm quân và hai gia bộc Tạ Bật phái tới. Để tránh dòng người đông đúc trên tuyến phố chính, mọi người quyết định đi về theo đường nhỏ yên tĩnh.Vừa đi ra khỏi ngõ nhỏ đến một ngã tư, một tên kị úy thủ hạ của đại thống lĩnh cấm quân chạy tới bẩm báo, nói hoàng đế bệ hạ truyền triệu.Mông Chí nghe vậy hơi do dự, Mai Trường Tô đã vén rèm bên cạnh kiệu nhỏ ra nói: “Đa tạ thịnh tình của Mông đại thống lĩnh, bệ hạ đã tương triệu, tại hạ không dám lưu lại, xin phép cáo từ ở đây, ngày khác Tô mỗ sẽ đến phủ tạ ơn sau”.“Tô tiên sinh khách khí quá”. Mông Chí chắp tay, xoay người lại dặn dò các hộ vệ cấm quân đi theo hộ tống cẩn thận Tô Triết về Tạ phủ, sau đó chào tạm biệt rồi thúc ngựa chạy về hướng hoàng cung.Sau khi chạy qua mấy khu phố, Mông Chí đột nhiên nhớ ra hôm qua miếng ngọc bội đeo trên đai lưng bộ quan phục để trong phòng trực bị rơi, mặc dù ít người để ý nhưng đã đến gặp hoàng thượng thì dung nhan trang phục chỉnh tề là chuyện rất quan trọng, vì vậy liền kéo dây cương cho ngựa chạy chậm lại, định lệnh cho tên kị úy truyền tin vòng qua phủ thống lĩnh lấy một chiếc đai lưng mới. Nhưng vừa quay đầu lại, Mông Chí đã phát hiện bốn phía hoàn toàn không có bóng dáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nha-bang/2216574/quyen-2-chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.