“Kiếm pháp Hãn Hải của nhà Thác Bạt, quả nhiên sắc như gió nóng đại mạc, thế như sóng dậy biển xanh”. Mông Chí nghiêm túc khen một câu, nhưng giọng nói lập tức lại chuyển thành lạnh lẽo: “Có điều vấn đề ta nhắc tới vừa rồi, Thác Bạt tướng quân vẫn phải trả lời. Ngươi đi tới đế đô tệ quốc rốt cuộc là muốn làm gì?”Ánh mắt băng lạnh của Thác Bạt Hạo nhìn thoáng qua gương mặt Mai Trường Tô, nói: “Sứ đoàn cầu thân nước ta mang thiện ý mà đến, lại có một dũng sĩ tự dưng mất tích, quý quốc đã bao giờ cho chúng ta một lời giải thích?”“Ngươi nói tên Bách Lí Kì đó?” Mông Chí mặc dù trong lòng biết rõ chân tướng vụ Bách Lí Kì mất tích nhưng ngoài mặt lại không để lộ mảy may: “Chân mọc trên người hắn, làm sao bọn ta biết hắn đi đâu? Nếu như Thác Bạt tướng quân cảm thấy mình có quyền hỏi tội tệ quốc thì vì sao không trình quốc thư để hỏi cho rõ ràng?”“Hừ, người Đại Lương các ngươi xưa nay gian xảo quỷ quyệt, có hỏi cũng vô ích. Ta chẳng qua chỉ muốn đến xem rốt cuộc là người kiểu gì mà có thể ép Bách Lí Kì không còn mặt mũi nào quay về cố quốc”.Mai Trường Tô mỉm cười nói: “Thác Bạt tướng quân xem người đều vô cớ nhảy đến chém vỡ nóc kiệu của người ta để xem à?”Thác Bạt Hạo nói bất khuất: “Ta không bao giờ hối hận vì chuyện đã làm, đã đắc tội Tô tiên sinh, các ngươi muốn làm thế nào thì cứ nói thẳng”.“Bọn ta đương nhiên là...” Mông Chí đang chuẩn bị nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nha-bang/2216571/quyen-2-chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.