Mai Trường Tô tiễn khách, mất khoảng hai khắc cả hai mới ra tới cửa. Trước khi lên kiệu, Dự vương còn cố tình kéo người đang nép sau cánh cửa tới gần, đặt tay lên vai y thân thiết dặn dò: “Thân thể tiên sinh không tốt, đừng ra gió lâu…”Mai Trường Tô đưa mắt nhìn hắn, lòng thầm nghĩ ‘rõ ràng là ta đang nép sau cánh cửa nhưng bị ngươi kéo ra, còn giả vờ làm người tốt’ nhưng trên mặt lại treo lên nụ cười tươi tắn, đáp: “Ở đây rất lạnh, điện hạ mau lên kiệu đi, xin thứ lỗi Tô mỗ không thể tiễn xa.”Dự vương diễn xong một màn chủ và thần thâm tình hòa thuận ngay trên đường phố, tuy cảm thấy mỹ mãn song gió tuyết lạnh lẽo thốc vào mặt rát buốt quả thật không hề dễ chịu, nên không tiếp tục khách sáo lập tức chui vào trong kiệu.Rèm kiệu buông xuống, Mai Trường Tô liền trở vào nhà, thế nhưng vừa bước qua tấm mành, một cảm giác buồn nôn chợt xông lên, y khó nhọc ôm ngực hít sâu mấy cái.“Tô ca ca…”Quay lại thấy Phi Lưu đang đứng nghiêng nghiêng đầu, mở to hai mắt nhìn y, trong mắt đầy vẻ quan tâm.“Không sao đâu,” bên môi y lộ ra ý cười, kéo tay thiếu niên nói, “Vừa rồi rắn độc tới thăm, càng chơi càng lâu, tự nhiên không tránh khỏi một chút ghê tởm…”“Rắn độc?!” Phi Lưu cảnh giác, vội vàng nhìn dáo dác xung quanh như muốn tìm ra con rắn độc.“Đã đi rồi,” Mai Trường Tô không nhịn được cười, “Đừng lo, Tô ca ca rất hiểu con rắn đó, biết nó độc như thế nào cho nên sẽ không bị cắn.”“Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nha-bang/2216565/quyen-2-chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.