Ông chủ đổ phường kia luống cuống chạy ra, nhưng Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường khinh công cực cao, dù bị dòng người phía trước vây chặt nhưng vẫn lượn như diều hâu thoát ra ngoài rồi đuổi theo hắn xuống chân núi.
Mà đồng thời, năm trăm binh sĩ cùng nha dịch được Bao Chửng an bài ở phụ cận cũng đều vọt ra, bao vây cả đổ phường rồi bắt toàn bộ người bên trong đem về quy án.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đuổi theo ông chủ đổ phường xuống chân núi, đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng chó sủa không ngừng.
“Miêu nhi, là Thương Nghê!” Bạch Ngọc Đường nói với Triển Chiêu, hai người quay đầu lại nhìn, quả nhiên, liền thấy mấy con Thương Nghê cực lớn cũng đuổi tới, nhằm hướng hai người mà đến, dường như là quyết tâm phải bảo vệ chủ.
“Đừng làm thịt chúng nha!” Triển Chiêu nói “Bắt lại để nuôi!”
“Hở?” Bạch Ngọc Đường vốn nghĩ rút đao giải quyết hai con chó kia, không nghĩ đến Triển Chiêu lại còn bảo phải nuôi chúng!
Lúc này chỉ thấy ông chủ sòng bạc cũng đứng lại, huýt một tiếng, mấy con chó lập tức dừng lại, ngoan ngoãn nhìn mọi người.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn hắn.
Triển Chiêu nói: “Buông tay chịu trói đi.”
Ông chủ sòng bạc trầm mặc trong chốc lát, lấy từ phía sau ra một thanh trường kiếm có hình dạng quái dị, thân kiếm thật dài, hình dạng giống như một con rắn có linh tính, lóe ra ánh sáng xanh biếc lạnh lẽo.
Đồng thời, ba con chó lớn cũng vây quanh hai người họ.
Triển Chiêu nháy mắt với Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nguyet-tieu-truong-khong/764570/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.