Khai Phong phủ hôm nay thời tiết thật tốt, trời trong xanh không một gợn mây, ngày ấm có chút gió thoảng, đúng là thích hợp để ra ngoài dạo chơi.
Trên dòng sông xuyên qua thành Khai Phong, thuyền hoa xuôi ngược.
Trong đó có một con thuyền hoa nhỏ, đang truyền đến từng đợt tiếng đàn.
Một cô nương béo phúc hậu ngồi ở đầu thuyền đang nhẹ nhàng gảy chiếc đàn cổ trước mặt, hiển nhiên là nàng vừa mới học đánh đàn không lâu, bởi vậy khúc nhạc đánh ra có chút lạc điệu, nhưng tuy rằng hơi đứt quãng cũng không hề khó nghe.
“Nương tử.”
Phía sau cô nương kia, có một trúc tháp( vầng, là võng bằng trúc đấy ạ),trên đó là một nam tử tuấn mỹ mặc áo màu xanh đen, nam tử này tướng mạo xuất chúng trẻ trung sáng lạn, khóe mắt mang ý cười, tóc được chải chuốt không chút rối loạn, tướng mạo ôn hòa, là diện mạo mà nữ nhân đều thích.
“Lưng thẳng lên một chút.” Nam tử cầm trên tay một chén rượu, vừa nhấp rượu vừa nhắc nhở cô nương béo kia.
“Ân.” Cô nương phi thường nghe lời, thẳng lưng lên, cảm thấy có chút mệt nhưng vẫn cố chịu đựng.
Nam tử vừa lòng cười cười “Nương tử vất vả rồi.”
Cô nương béo lập tức ngượng ngùng, nhỏ giọng nói thầm “Không vất vả chút nào.”
Nhân vật chính trong bức tranh này chính là ai? Dĩ nhiên là Đường Di cùng Liễu Diệu Nga!
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi trên triền đê, vừa liếc mắt một cái đã thấy được Liễu Diệu Nga ở trên thuyền.
“Đã gầy đi nhiều rồi.” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nguyet-tieu-truong-khong/764566/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.