Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi theo Triệu Hổ đến chỗ phát hiện được vết máu trên núi, quả nhiên, chỉ thấy từ trên núi xuống dưới chân núi, có một đường vết máu thật dài, mãi cho đến dưới chân núi, ở chỗ đất lầy lội, còn có một ít dấu chân chó cùng với vết cào của chó hỗn độn.
“Dấu cào của chó?” Bạch Ngọc Đường nhìn kỹ, nhíu mày “Con chó này cũng thật to lớn.”
“Đúng vậy.” Triển Chiêu ngồi xổm xuống cẩn thận xem xét, khó hiểu hỏi “Có loại chó lớn như vậy sao?”
“Nhìn thấy dấu móng vuốt lớn giống như là của gấu.” Bạch Ngọc Đường nói “Chỉ là hình dạng thoạt nhìn là của chó.”
Nói xong, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều ngẩng mặt tưởng tượng, trong óc đồng thời xuất hiện hình dáng một con gấu có móng vuốt chó… Nghĩ nghĩ, hai người đều vỗ đầu, thực đáng sợ!
“Phía dưới vết máu nhiều hơn” Triển Chiêu nói “Bất quá không có dấu vóng vuốt chó, xem ra bọn họ đã ở đây nghỉ ngơi một khoảng thời gian.
“Ân.” Bạch Ngọc Đường gật đầu “Sau đó đã đi khỏi nơi này.” Bạch Ngọc Đường nhảy xuống núi, tới giữa con đường, chỉ vào phía trước nói “Họ đi theo hướng này một đường trở về thì phải.”
“Bất quá vết máu đến một nửa liền biến mất.” Triển Chiêu nói “Người cũng không thấy nữa.”
“Hình như là bị người ta bắt đi”. Bạch Ngọc Đường sờ sờ cằm “Có dấu xe ngựa.”
“Ân.” Triển Chiêu gật đầu.
“Phái thêm nhiều người lục soát quanh núi.” Triển Chiêu đối Triệu Hổ nói “Còn có… chỗ nào có chó to lớn như vậy, các ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nguyet-tieu-truong-khong/764565/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.