Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường một mình đi vào phế tích tìm đầu mối, Công Tôn cùng Bàng Thống một mình ở bên ngoài, có bao nhiêu khó chịu cũng không cần nói, huống chi hai người còn ngồi chung trên cùng một con ngựa.
Bàng Thống chỉ thấy Công Tôn cúi đầu nhìn nơi khác, liền cười, “Ta còn tưởng rằng lời đồn đãi trên giang hồ Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường không hợp nhau là thật, không ngờ tới hai người bọn họ thân thiết như vậy.”
Khóe miệng Công Tôn co giật, nói thầm: như vậy cũng gọi là thân thiết à? Lúc hai người bọn họ thân thiết ngươi còn chưa nhìn thấy qua mà.
“Uy.” Bàng Thống sáp lại nhìn Công Tôn, “Ngươi ghét ta?”
Công Tôn nhìn hắn, cười khan, “Làm sao sẽ... Bàng tướng quân người người kính ngưỡng.”
Bàng Thống thấy Công Tôn cười miễn cưỡng với hắn, liền nói, “Ngươi cũng là tên hẹp hòi, văn nhân mà, lòng dạ rộng rãi chút, ta không phải là chiếm chút tiện nghi của ngươi thôi sao.”
Hàm răng Công Tôn nghiến vang ken két, rủa thầm ngươi còn dám nói đến chuyện đó, nhưng tuân theo truyền thống tốt đẹp của Khai Phong phủ đối khách nhân vẫn luôn lễ ngộ có thêm, Công Tôn vẫn cười khan, “Làm sao sẽ chứ, cũng là tướng quân ngươi, một võ tướng, làm sao cứ lòng tiểu nhân như vậy?”
Bàng Thống tiếp tục cười, “Tiên sinh thật thú vị.”
Công Tôn cũng cười, “Tướng quân cũng không tệ.”
...
Lúc Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu trở lại, đã nhìn thấy Bàng Thống cùng Công Tôn ngồi ở trên ngựa, hai người mỉm cười nhìn nhau, tràng diện có chút quỷ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nguyet-tieu-truong-khong/764490/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.