-Cút! Một chữ này gằn lên đầy tức giận, ánh mắt hình viên đạn chăm chăm nhìn kẻ vừa nói ra câu đầy vô sỉ kia. Bạch Kỳ Thiên tức giận ném thẳng hộp thuốc lá thượng hạng về phía Lâm Ảnh Quân. Với khả năng của một người được huấn luyện trong tổ chức từ bé, Lâm Ảnh Quân nhanh chóng bắt được bao thuốc lá đặt trở lại lên bàn, giọng nói vẫn đầy vẻ bắng nhắng: -Lại không phải đi. Tối qua tôi ghé qua Time City thăm cậu nhưng sao? Đi đến cửa nhà thì thấy Diệp Tư Hạ đang đứng ấn chuông cửa nhà cậu như sắp phát điên. Mà lúc đó mấy giờ nhỉ? Chỉ có 8h tối. Sao vậy, cậu không chịu nổi tới mức công việc đêm khuya phải làm sớm hơn hả? Còn nữa, Bạch thiếu của tôi giỏi ghê ta, để cho con gái người ta đến tận cửa nhà bồi cậu. Vẻ bất cần, không coi ai ra gì, lúc nào cũng thích chọc cho người khác tức điên của Lâm Ảnh Quân thì người bạn thân như Bạch Kỳ Thiên hiểu rõ. Nhất là miệng lưỡi ngoa độc của cậu ta, Bạch Kỳ Thiên lần như lần nào gặp mặt cũng đều nếm trải nên anh cũng không tỏ nhiều thái độ với câu nói vừa rồi. Anh đặt ly rượu trên tay xuống, châm một điếu thuốc đưa lên miệng, lạnh tanh đáp lời Lâm Ảnh Quân: -Hôm qua có việc gì đến tìm tôi. Tôi không tin đang yên đang lành cậu mò tới Time City chỉ để rình xem chuyện của tôi và Diệp Tư Hạ. Không nhận được câu trả lời như mong muốn, Lâm Ảnh Quân vỗ vào vai bạn hữu, truy hỏi tới cùng: -Chuyện của cậu và Diệp Tư Hạ, là ý gì? Hôm qua có chuyện gì đúng không? Cậu cho tôi biết rốt cuộc sếp lớn và trợ lý như cậu đã lăn tới đâu rồi, lăn vào giường luôn chưa? Có lẽ, không đưa cho tên hóng hớt này một câu trả lời thì Bạch Kỳ Thiên vẫn chưa thể dẹp yên chuyện này: -Nếu tôi nói, hôm qua bọn tôi chỉ ăn gà rán, pizza và uống coca cậu tin không? Lâm Ảnh Quân bật cười to, nghe như điều phi thực tế: -Trời ạ, cậu 28 tuổi rồi đó. Lẽ nào còn ưa chuộng kiểu yêu đương thời đi học hay sao. Mà chúng nó bây giờ lôi nhau lên giường đầy rồi, ai sống theo kiểu ông già như cậu. Bạch Kỳ Thiên nghe vậy có chút khó chịu và xấu hổ, quả thật anh đã 28 tuổi rồi mà còn phải ngồi ăn gà rán và pizza như một đứa trẻ với Diệp Tư Hạ. Để ngăn tiếng cười của tên bên cạnh, anh xiên một miếng bánh to đưa thẳng vào miệng của Lâm Ảnh Quân: -Cười nhiều như vậy rất tốn sức, ăn chút bánh đi cho lấy lại sức mà tối nay cậu còn dã chiến tiếp. Bị đưa nguyên cả miếng bánh to chặn họng, Lâm Ảnh Quân nghẹn cả bánh, phải uống nước liên tục cho xuôi. Nhưng việc này khiến Bạch Kỳ Thiên vô cùng thoải mái vì chặn được miệng thối lắm lời của bạn mình. Khi điều chỉnh lại về trạng thái công tử phong lưu, Lâm Ảnh Quân lườm Bạch Kỳ Thiên đến cháy mắt, khuôn mặt viết rõ: “tên tiểu nhân chết tiệt”. Anh ta im lặng một lúc chỉ nhấm nháp ly rượu của mình. Bạch Kỳ Thiên lúc này mới mở lời: -Ảnh Quân, tài liệu mật bên tập đoàn Ciel quả thật không lấy được. Hôm nọ tôi đã dùng máy tính của Diệp Tư Hạ để vào nhưng vẫn yêu cầu thêm một tầng mật khẩu nữa. Lâm Ảnh Quân tuy cũng chẳng nghiêm túc hơn là bao nhưng đã bớt vẻ đùa cợt lúc nãy. Anh ta tựa dài người về phía sau lưng ghế, miệng vẫn nhâm nhi rượu nói chuyện với bạn mình: -Thử bẫy Diệp Tư Hạ đi, biết đâu cô ta lúc không để ý mở mật khẩu trước mặt cậu thì sao. Ánh mắt Bạch Kỳ Thiên trở nên xa xăm: -Đâu phải tôi chưa thử nhưng Diệp Tư Hạ cảnh giác rất cao, dù thấy mọi khi trêu đùa tôi như vậy cứ cho rằng tin tưởng tuyệt đối nhưng hoàn toàn không. Quả thật rất có khí chất của một tổng tài, biết nhìn trước ngó sau. Lâm Ảnh Quân đá vào chân bạn mình một cái để Bạch Kỳ Thiên quay đầu lại nhìn anh ta: -Không phải cậu mềm lòng chứ. Một kẻ như cậu lẽ nào không có cách từ chỗ của Diệp Tư Hạ biết mật khẩu chứ. Hay nhờ hacker đi, đỡ mất công dụ dỗ cô ta để có mật khẩu. Ánh mắt của Lâm Ảnh Quân mang theo tia thăm dò suy nghĩ của bạn mình: -Hacker hả? Cậu đừng quên con trai thứ hai nhà đấy Diệp Hạo Thành cũng được học qua lớp hacker. Chắc chắn cậu ta sẽ cài mật mã bảo vệ tốt cho phần tài liệu này rồi. Lâm Ảnh Quân với khuôn mặt khó hiểu: -Gì chứ, không phải cậu ta có tình yêu nghệ thuật cái đẹp được di truyền từ mẹ, sao còn biết mấy trò của hacker nữa. Bạch Kỳ Thiên lắc đầu: -Không rõ, nhưng tôi chắc chắn một điều mấy người con Diệp gia không ai tầm thường. Yêu thích những thứ bình yên chỉ là một góc của họ thôi. Diệp Tư Hạ cũng vậy. Lâm Ảnh Quân hiểu được ý đó của bạn mình, anh ta cũng phải ngầm thừa nhận, đừng bao giờ nhìn mặt mà bắt hình dong. Anh ta hỏi tiếp: -Giờ cậu như thế nào đây? -Tôi chưa bao giờ cụt đường, kế hoạch B đã sẵn sàng. Còn nữa nhanh chóng tìm kiếm hộ tôi thông tin về phía bên hắc bang mà Diệp Bác Văn liên kết đi. Nói xong, Bạch Kỳ Thiên uống nốt rượu trong ly mình, vỗ vai Lâm Ảnh Quân như một lời chào tạm biệt rồi đứng lên ra về. Đi đến cửa anh nghe thấy câu hỏi của bạn mình: -Cậu đã có tình cảm với Diệp Tư Hạ rồi sao nên không muốn dùng quỹ đen của Ciel làm bước đệm cho bước khải hoàn này của cậu? Dáng vẻ vẫn như một hào hoa công tử, không chút nghiêm túc nhưng nghe trong lời nói là sự quan tâm đối với bạn mình của Lâm Ảnh Quân. Bạch Kỳ Thiên hiểu được ý của Lâm Ảnh Quân, anh trầm tư một lúc rồi quay lại nhìn người anh em kia của mình: -Chuyện của tôi, tự tôi sẽ có chừng mực, cậu yên tâm. Nhưng tôi là lo lắng cho cậu đấy, hàng đêm sênh ca với bao mỹ nữ cẩn thận “tài nguyên” héo mòn đấy. Lúc đóng cửa phòng lại hình như Bạch Kỳ Thiên còn nghe thấy tiếng mắng chửi đầy giận dữ: -Con mẹ nó, Bạch Kỳ Thiên, ông đây tất cả đều bình thường còn rất khoẻ mạnh nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]