Cô vừa xuống sân bay đã nhắn cho anh tin nhắn báo bình an.
- Em đến rồi nha, con ngủ chưa anh?
- Ừm, đến rồi thì tranh thủ nghỉ ngơi đi, ngủ rồi.
- Con có quấy khóc gì không anh?
- Buổi tối không thấy em có quấy một tí.
- Anh giờ này sao chưa ngủ mà còn thức.
- Tôi còn bận giải quyết công việc.
- Ừm vậy anh làm việc đi nha, tranh thủ ngủ sớm.
- Em cũng vậy.
Cất điện thoại vào túi, cô ngước xem đường phố Luân Đôn khi về đêm.
Luân Đôn khi về đêm thật huyền ảo, những ánh đèn rực rỡ sắc màu. Những toà nhà chọc trời cũng đã lên từ bao giờ tạo cho ta cảm giác đây là một phố thông minh và hiện đại.
Luân Đôn cũng được mệnh danh là thành phố không ngủ bởi sự nhộn nhịp và sôi nổi khi đêm về.
Tháp đồng hồ Big Ben cũng mang một màu vàng cam chói loá tô điểm thêm màu sắc cho Luân Đôn.
Cô hơi mệt nên mới ngủ thiếp đi, chị Thanh chị Hà cũng đã ngủ từ bao giờ chỉ có Khanh là vẫn miên man nhìn ra cửa sổ xe.
Xe di chuyển từ sân bay đến khách sạn cũng chỉ mất tầm 20 phút thôi.
- Trâm dậy đi em, đến khách sạn rồi. Khanh lay nhẹ vai cô.
- Ồ đến rồi sao. Cô dụi mắt cho tỉnh táo.
- Chị Hà và chị Thanh đâu rồi anh?
- Họ vô trước rồi, anh lay em mãi.
Cô thì chỉ biết cười ngượng nhìn anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nghe-tim-em/3577091/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.