Thấy anh vẫn trầm ngâm đôi mắt nhìn xa xăm. Minh kiệt cất lời
- Bạn tôi ơi, có vợ rồi nhá, con cũng sắp ra đời đừng làm kẻ tồi nhá.
- Tao biết rồi. Anh khẽ đáp
- Biết là biết sao cái ánh mắt này, hơ mày mà làm kẻ tồi thì ông đây không thèm chơi với mày nữa đâu đấy. Minh kiệt vừa cắn miếng táo vừa nói. Mày còn nhớ hay không? Tuấn Anh nói với anh
- Tao không biết mày nghĩ gì, muốn gì tao chỉ muốn nói với mày người đó từng đối xử với mày tệ như nào. Mày còn nhớ hay không?. Tuấn Anh nói
- Hỏi thật mày nhé, khoảng thời gian vừa qua mày có bao giờ rung động với vợ mày không với Trâm ấy. Minh kiệt nhìn anh
Anh chần chừ một lúc, có rung động không. Chính anh cũng không rõ.
Khoảng thời gian vừa qua đúng là không ngắn cả hai cùng sống trong một ngôi nhà, cô luôn đối xử rất tốt với anh. Cô luôn quan tâm hỏi han anh, mặc dù bầu bí cô luôn nấu ăn cho anh, chờ anh tan ca đến khi tối muộn chỉ để ăn cơm với anh, luôn thức dậy sớm hơn để giúp anh ủi phẳng phiu quần áo, luôn là người hì hục dưới bếp để nấu cho anh những ly trà thảo mộc mỗi tối.
Quả thật anh có chút cảm thấy gì đó, mà chính anh cũng không biết nó là gì. Nhưng hiện tại anh cho đó không phải là những rung động trong tình yêu mà thay vào đó là lòng biết ơn mà thôi.
- Ban đầu là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nghe-tim-em/3577071/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.