"Con người thường không nhớ gì quá lâu, vậy vì cớ gì mà nỗi đau luôn xuất hiện hành hạ tôi từng ngày..."
Tại sân bay Tân Sơn Nhất, một cô gái cao đeo 1 chiếc kính đen bản to che khuất cả nửa khuôn mặt. Cô chọn áo crop-top phối cùng quần Baggy đen lững. Khoát thêm chiếc Gilet dáng vest màu trắng cùng kiểu tóc củ tỏi bới gọn cá tính. Trông cô khá ḅui và năng động khác hẳn với những người mặt mày xây xẩm khi trải qua chuyến bay dài...
Trong lúc đợi Richard lấy hành lý và xe, cô thuận tiện liếc mắt nhìn ngắm xung quanh với nhiều sắc thái cảm xúc khác nhau. Đưa tay ra đón những giọt mưa ngoài trời, khi cô mất sức sống và rời đi cũng là một ngày mưa buồn như thế!
Cô có lẽ rất có duyên với mưa thì phải...
Mười năm qua ở nơi đất khách quê người cô chưa hề nhận thấy nơi mình thuộc về. Việt Nam!! Đây là nơi cô bắt đầu sự sống và trải qua bốn năm tuổi đời trước khi về Pháp. Nó cho cô kỷ niệm và bạn bè, ban cho cô tuổi thơ đầy niềm vui không vướng bận lễ nghĩa cùng nghi thức. Nhưng lại tước đi của cô người mẹ mà cô yêu thương nhất đầy tàn nhẫn.
Ngày hôm nay, một trang sách được lật lại, cũng đến lúc viết cho nó một kết thúc thật sự rồi!
Cô-Hàn Tử Du đã trở về...
"Cô Rin!!". Tiếng gọi của Richard giúp cô thoái lui khỏi trạng thái tưởng niệm. Cô lên xe, ngồi ở ghế lái và phóng thẳng đến căn cứ.
...
Sau khoảng thời gian một bản nhạc, xe dừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nghe-tieng-longpiano-piano/8096/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.