Cái gì cũng phải tới hồi kết. Trước khi tiệc tàn cô nói:
"Thật xin lỗi khi khiến mọi người phải dây vào. Đây tuy là thù riêng của tôi nhưng bằng một thuyết nào đó nó cũng là thù chung của S.O. Ngày kia, cho tôi danh sách của 3000 người, tự lượt ra 2000 người rồi tới Pháp theo địa chỉ này, còn lại tìm thời điểm về Việt Nam sau tôi và đến đây, sẽ có người sắp xếp. Riêng cậu....-Cô chỉ cậu trai khi nãy trách phạt mình khiến cậu ta lạnh sống lưng- sẽ đi cùng tôi!! Richard Evans- Rồi lên xe phóng đi mất hút.
Sau làn bụi đêm do chiếc Ferrari F60 America rời đi tạo thành là những gương mặt thẩn thờ, mặt hiện lên chữ không thể tin, người lãnh đạo "ngoài hành tinh" vừa xin lỗi họ.
Gương mặt nhăn nhó đầy đau khổ của Richard cũng gặt hái được sự đồng tình của mọi người. Nhưng cậu ta nào có để ý, chỉ lặp lại đúng một câu từ đây về khu nhà chung:
"Cô ấy nhớ tên mình rồi, cô ấy nhớ tên mình rồi!!"
Nhưng dẫu vậy, thực tâm cậu cũng có chút chút mong chờ!!
...
"Paul!"
''Các cậu, tôi...''
"Không cầy áy náy, tụi tôi biết trước rồi mà."
"Nhưng..."
"Đúng, với lại cậu làm chủ là hợp nhất còn gì? Phải không, đội trưởng??"
"Nhưng còn..."
"Làm gì mà hôm nay cậu cứ nhưng nhưng hoài vậy. Cậu không phải Rin nên đừng học đòi làm nũng"
"Ủa Rob, mèo ăn mất lưỡi của cậu rồi à!!"
"Không phải chuyện của cậu."
"Hời, còn giả bộ ngầu, cậu mà cứ thế đảm bảo sẽ ế"
"HENRY GALLAGHER!!"
"Ấy, đừng gọi nhau thân mật thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nghe-tieng-longpiano-piano/8095/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.