Thẩm Nhiên tựa vào cửa, giọng nói cô bé con nhỏ nhẹ mềm mại. Giống như một chiếc lông vũ, nhẹ nhàng rơi vào lòng anh, kích thích rung động, phát ra từng tia sáng nho nhỏ.
Anh đút một tay vào túi quần, vu vơ nhìn về phía trước, ánh mắt êm đềm nhẹ nhàng.
Trong túi quần, điện thoại đang rung.
Là bà cụ Thẩm gọi đến.
Thẩm Nhiên bắt máy, giọng điệu lười biếng: “Sao thế ạ.”
Bà cụ Thẩm vừa mới khiêu vũ xong, bên kia hơi ồn ào, cất cao giọng: “Bà nhớ hôm nay là sinh nhật Nguyễn Túc đấy, con hẹn con bé ăn cơm chung chưa?”
“Dạ, đang ở cùng nhau đây ạ.”
Bà cụ Thẩm ‘Ôi’ một tiếng, không kìm chế được niềm vui: “Cái thằng bé lầm lì này cuối cùng cũng thông suốt, quà sinh nhật phải chuẩn bị cho thật kỹ, bánh kem cũng phải có, còn có còn có… còn cái gì nữa nhỉ, xem xem đầu óc của bà, lúc nãy còn nhớ, sao đột nhiên lại quên.”
Vừa nói, bà vừa bùi ngùi nói: “Người già mà, đã vô dụng rồi.”
Thẩm Nhiên cong môi: “Yên tâm, đều chuẩn bị cả rồi ạ.”
“Tóm lại, con tự xem rồi lo liệu đi, Nguyễn Túc là cô gái tốt, con ngàn vạn lần đừng bỏ lỡ, nếu không bà chết cũng có thể bị con chọc tức mà sống lại.”
“Bà nội.” Thẩm Nhiên hờ hững lên tiếng: “Con định bắt đầu lại.”
Bà cụ Thẩm ngẩn người, một hồi lâu mới lẩm bẩm nói: “Bắt đầu lại… Nghĩa là vẫn chơi cái game đó của con à?”
Thẩm Nhiên khẽ cười: “Không phải nội nói ít ra lúc đó con còn có thể kiếm tiền,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nghe-nhip-tim-anh/454098/chuong-55.html