Lão Cẩu cũng bị loại theo, trận đấu kết thúc.
Cả sàn đấu reo hò.
“Chúng ta hãy chúc mừng Burn, giành được giải quán quân trận đấu solo OW!”
“Chúc mừng Burn!”
Thẩm Nhiên vừa mới tháo tai nghe xuống đứng lên, Lâm Vị Đông liền vọt tới, oán trách đánh vào bả vai anh, hốc mắt ướt át: “Chúc mừng quay lại.”
Thẩm Nhiên cong môi, liếc nhìn thời gian: “Tao đi trước.”
Lâm Vị Đông ngẩn người chớp mắt một cái: “Không phải… Mày không nhận thưởng sao?”
Thẩm Nhiên ụp mũ lên trên đầu hắn: “Tao hỏi người chịu trách nhiệm chính rồi, có thể nhận thay.”
“?”
Thì ra anh đã sớm sắp xếp xong xuôi như vậy?
Thẩm Nhiên nói xong, vỗ vỗ vai hắn, nhanh chóng rời đi.
Lâm Vị Đông nhìn bóng lưng của anh, nhận thức muộn màng rồi hét lên: “Này, tao cũng muốn đi xem bảo bối Tây Mễ nhà tao diễn tấu mà!”
*
Hậu đài, Nguyễn Túc ngồi trên băng ghế, ôm đàn cello trong ngực, đầu hơi rũ xuống, không biết đang suy nghĩ gì.
Lúc này, An Nam đột nhiên thò đầu vào: “Tây Mễ, đến lượt cậu lên sân khấu đấy.”
Nguyễn Túc gật đầu, đứng dậy cởi áo khoác xuống, để điện thoại lên bàn.
An Nam trừng mắt nhìn cô: “Có phải cậu đang đợi ông chủ Thẩm không hả? Tớ vừa mới ra ngoài lượn một vòng, hình như không thấy anh ấy.”
Cô gái nhỏ bĩu môi: “Đi ra ngoài trước đã.”
An Nam ôm lấy Nguyễn Túc: “Cố lên nhé Vịt.”
Thời điểm bọn cô đi ra, Trần Vưu An đứng ở cửa, liếc mắt hừ hai tiếng với Nguyễn Túc: “Đừng khiến cho tôi xem thường cậu.”
Nguyễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nghe-nhip-tim-anh/454083/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.