Trong suốt một buổi chiều, Nguyễn Túc đều cùng Thẩm Nhiên trải nghiệm ở phòng trưng bày, cho đến khi trời sắp tối mới ra ngoài.
Bên ngoài mưa đã tạnh.
Đứng trong thang máy, tâm trạng của Nguyễn Túc rõ ràng đã tốt hơn trước rất nhiều, đôi mắt cong lên: “Lần sau chúng ta còn có thể đến đây chơi không?”
Thẩm Nhiên hất lông mày: “Bất cứ lúc nào cũng có thể.”
Nguyễn Túc cúi đầu xuống, nụ cười trên môi không ngừng tăng thêm.
Đến cửa, điện thoại của Nguyễn Túc reo lên, là Cố Tòng Nam gọi đến, hỏi cô ở đâu, mẹ cậu đã gọi điện thoại đến thúc giục.
Nguyễn Túc không muốn để cho cậu biết chỗ này, chỉ nói cậu chờ cô ở cửa biệt thự nhà cậu ta là được.
Cúp điện thoại, Nguyễn Túc nói: “Em phải về nhà, mẹ em đã tìm em rồi…”
Thẩm Nhiên nhấp môi: “Được, dọc đường đi cẩn thận.”
Nguyễn Túc vẫy tay với anh: “Tạm biệt…”
Chờ sau khi Nguyễn Túc lên xe, Thẩm Nhiên mới đi về hướng ngược lại.
Trở lại phòng game, Lâm Vị Đông đang tựa trên quầy thu ngân ngáp: “Lão Thẩm, hôm nay lại dẫn Tây Mễ của…Tây Mễ đi đâu chơi đấy?”
Thẩm Nhiên mệt mỏi ngồi vào ghế, lấy bao thuốc lá ra ngậm ở giữa môi rồi châm lửa.
Miệng nhả ra một tầng khói mỏng, nhàn nhạt lên tiếng: “Phòng trưng bày trải nghiệm ảo ảnh.”
“…”
Lâm Vị Đông đã không muốn trêu chọc thể loại hành động tự hủy này của Thẩm Nhiên rồi.
Trước kia hắn phí hết không biết bao nhiêu tâm tư mới có thể kéo vị lão gia này ra cửa, bây giờ tốt rồi, Thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nghe-nhip-tim-anh/454077/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.