Ánh mặt trời dần dần khuất đi thay vào đấy là mây đen âm u tăm tối, gió lạnh thổi tứ tung.
Một giọt nước mưa rơi trên mu bàn tay Nguyễn Túc, lạnh giá lại tê buốt.
Cô vẫn duy trì tư thế ngồi xổm ở chỗ đó, không động đậy.
Rất nhanh, giọt mưa bắt đầu rơi xuống dày đặc, trong chốc lát đã làm ướt con đường.
Mà trên người Nguyễn Túc lại không ướt một chút nào.
Cô mở mắt ra, xuyên qua khe hở giữa khuỷu tay nhìn dưới mặt đất.
Trong cái hố bên cạnh đã đọng đầy nước, gợn sóng lăn tăn không ngừng dâng lên dập dờn.
Nguyễn Túc từ từ ngẩng đầu lên, bóng dáng anh cao ngất thon dài xuất hiện trong tầm mắt, tất cả ồn ào, dường như đều bị anh cản lại phía sau lưng.
Thẩm Nhiên khuỵu gối rồi ngồi xổm trước mặt cô, giơ tay lên nhẹ nhàng xoa tóc cô, giọng nói trầm thấp chậm rãi: “Sao thế?”
Mũi Nguyễn Túc bỗng chua xót, cắn môi dưới thật chặt, muốn nói mình không sao, nhưng sao không có cách nào nói ra.
Giống như cô vừa mở miệng, nỗi buồn cố gắng đè nén sẽ xông ra khỏi cổ họng.
Thẩm Nhiên liếm môi mỏng một cái, chuyển hướng bàn tay đặt ở đỉnh đầu cô sang phía sau lưng cô, ôm người vào trong lòng.
Đầu Nguyễn Túc dựa vào ngực anh, nắm tay đang nắm chặt dần buông lỏng, chuyển sang túm lấy quần áo của anh.
Cuối cùng không đè nén được, tiếng khóc tuôn ra.
Thẩm Nhiên cũng không nói gì, chỉ là từng chút từng chút một, động tác dịu dàng vỗ lưng cô.
Bên tai là tiếng nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nghe-nhip-tim-anh/454076/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.