Bảy giờ kém mười lăm phút, chuông cửa vang lên. Tô Minh đang bận rộn trong phòng bếp, nghe thấy động tĩnh thì đi ra mở cửa.
Hôm nay anh đeo một cái tạp dề màu xanh lá nhạt, đeo một cặp kính nửa gọng, mái tóc hơi dài buộc thấp lên sau đầu, trông nhỏ bé hơn thường ngày.
Dáng người Trâu Bắc Viễn cao to, đèn hành lang chiếu lên người hắn tạo thành một cái bóng giam hết cả người Tô Minh vào trong.
"Tôi có mang rượu theo." Trâu Bắc Viễn giơ chai rượu vang trong tay lên: "Không biết anh thích uống loại nào nên tôi bảo bartender đề cử cho tôi một chai."
Tô Minh gật gật đầu, nhận lấy chai rượu rồi khom người xuống lấy một đôi dép dự phòng trong tủ giày ra cho hắn.
Căn 1602 bên này có một phòng khách một phòng ngủ, vừa bước vào cửa là phòng khách, cửa sổ sát đất khá lớn làm cho không gian xung quanh thoáng hơn khá nhiều.
Cả căn nhà không lớn nhưng rất gọn gàng, ngăn nắp tới mức Trâu Bắc Viễn khó tin nổi đây là một căn nhà của người đàn ông ở một mình.
Hắn đột nhiên tò mò không biết Tô Minh đã có bạn gái chưa, mặt không đổi sắc quan sát xung quanh một vòng. Bên dưới tủ giày không có giày kiểu nữ, trong phòng khách cũng chưa có vết tích của phụ nữ, tất cả đều sạch sẽ hệt như bản thân Tô Minh vậy.
Tô Minh đặt chai rượu vang lên bàn ăn, lấy điện thoại gõ chữ đưa cho hắn xem: Cậu ngồi đây một lát nhé, xong ngay đây.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-nghe-anh-noi-yeu-em/3332494/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.