Chương trước
Chương sau
Bản thảo chưa lên màu tối qua đã thức trắng đêm vẽ xong rồi, bây giờ chỉ cần tô màu là được.

Phong cách vẽ của Tô Minh cực kì tinh xảo, chi tiết, việc lên màu cho một tập của anh lúc nào cũng đều là một lượng công việc không hề ít.

Vì độ phủ sóng tốt nên tiến độ cập nhật truyện tới nay là đã xuất bản lần một rồi.

Tiến độ truyện trong tập này đang tới đoạn sói con bị quốc vương vu oan tống vào tù, tam hoàng tử Thố Tranh cố gắng cứu hắn ra và cùng hắn chạy trốn khỏi vương cung.

-

Một trận mưa to đã gột rửa hết cả núi rừng, xung quanh tối đen như mực. Lang Giác và Thố Tranh cùng trốn trong một cái hang núi nhỏ.

Vì sợ bị binh lính đuổi theo phát hiện nên Lang Giác không dám nhóm lửa, chỉ khi bầu trời có một tia sấm đánh ngang loé sáng lên thì hắn mới có thể nhìn rõ được cơ thể trắng như tuyết của Thố Tranh trong lòng mình.

Thố Tranh sợ lạnh nên đang dựa sát vào trong lòng hắn, cơ thể phập phồng lên xuống theo nhịp thở nhè nhẹ, đã ngủ say mất rồi.

Nơi này chỉ cách biên giới vương quốc khoảng hơn tám trăm dặm, nếu như Lang Giác chạy hết sức mình thì ngày mai trước khi trời sáng đã có thể quay lại bộ lạc của mình.

Thế nhưng Lang Giác đã không ăn gì suốt ba ngày rồi, bây giờ hắn không còn chút sức lực nào.

Lang Giác nhìn bé thỏ trắng trong lòng mình, đây là tam hoàng tử của vương quốc Thỏ, ngốc nghếch, ngờ nghệch nên lúc nào cũng bị người ta ghét bỏ trong vương cung Thỏ. Chỉ cần ăn cậu rồi thì Lang Giác sẽ có thể khôi phục sức lực ngay rồi về lại vương đình, kể lại âm mưu của vương quốc Thỏ cho phụ vương biết, bảo vệ cho tộc Sói.

Cơ thể của bé thỏ rất ấm, đang không hay biết gì dựa vào lồng ngực của Lang Giác. Động mạch yếu ớt đang đập bên cổ nhưng lại cứ như chập cheng đang đập từng tiếng vào trong tim của Lang Giác.

Ăn cậu ta đi! Ăn cậu ta đi! Ăn cậu ta đi!

Máu dịch của Lang Giác sục sôi, bản năng đang không ngừng kêu gào, thiên tính của loài săn mồi đang không ngừng lôi kéo khiến hắn muốn phát điên.

Lại một tia sét giáng xuống chiếu sáng cho cả hang núi, Lang Giác hé miệng, hàng răng nhọn chặt cổ của bé thỏ trắng. Hắn run cầm cập, dường như đã cảm nhận mùi máu tươi lan ra khắp khoang miệng của mình.

Chỉ cần hơi cắn mạnh xuống thôi là Thố Tranh đã có thể lấp đầy cái bụng của hắn rồi.

Cơn đói thật sự quá khó để chịu đựng rồi, Lang Giác nghĩ thế rồi chuẩn bị dùng sức cắn đứt cổ của Thố Tranh.

Đúng lúc này bé thỏ trắng trong lòng hắn bỗng nhúc nhích, từ từ mở mắt ra.

Hàm răng nhọn của Lang Giác không thể đâm vào trong da lông của bé thỏ được, vì bé thỏ đột nhiên vươn tay ra ôm lấy cổ của hắn.

Trong đôi mắt của bé thỏ không hề có chút sợ hãi nào mà trái lại toàn là vẻ dịu ngoan, tin tưởng, thậm chí còn có cả... ngọt ngào.

Một nơi nào đó trong tim của Lang Giác bỗng dưng dịu dàng hẳn lại, hắn dừng động tác, buông cổ của Thố Tranh ra.

Thố Tranh đưa tay xoa xoa nơi bị cắn, trên đó vẫn còn nước bọt của sói con. Cậu cọ cọ trong lòng của sói con rồi lại dán sát đầu vào bên vai của sói con, nũng nịu nói: "Ngươi đáng ghét quá, nước bọt làm ướt hết lông của ta rồi."

Lang Giác "Ừm" một tiếng, nói: "Xin lỗi."

Thố Tranh nghiêng đầu qua kề sát lại gần, đột nhiên sấn tới hôn lên khoé môi của Lang Giác một cái.

Thấy Lang Giác ngây người thì cậu lại thè cái lưỡi đỏ hồng ra liếm liếm hắn, nhỏ giọng nói: "Ngươi vừa mới định làm cái này à?"

"Làm... Làm gì?" Lang Giác hơi hoảng hốt, không dám nhìn vào mắt của Thố Tranh.

"Liếm lông đó." Bé thỏ vừa vô tội vừa ngây thơ: "Loài thỏ chúng ta đều liếm lông giúp nhau cả, ta thường xuyên liếm giúp anh chị em nhà ta đấy."

Lang Giác xoay đầu qua chỗ khác, cứng nhắc nói: "Ta không thèm liếm cho ngươi đâu."

"Để ta liếm giúp ngươi cho!" Bé thỏ bắt đầu hưng phấn: "Ta liếm sạch lắm đó."

Lang Giác buông cánh tay đang ôm bé thỏ ra, đặt cậu xuống đất: "Ta cũng không cần ngươi liếm cho, bây giờ không lạnh nữa thì cách xa ta một chút."

Bé thỏ chê hắn: "Ngươi chạy suốt cả ngày rồi còn dầm mưa nữa, vậy mà lại không chịu tắm sao? Bẩn quá à." Nói xong lại kề qua người hắn ngửi ngửi, vẻ mặt lại càng chê hơn: "Với lại hôi quá đi. Thế mà còn không chịu liếm lông!"

Dầm mưa nên lông dính hết vào nhau, Lang Giác cũng thấy rất khó chịu nhưng vẫn cứng đầu nói: "Ta hôi chỗ nào?"



Bé thỏ nhào qua ôm lấy hắn, hôn liếm lung tung trên khắp người hắn: "Chỗ nào cũng hôi, hôi chết đi được."

Trong hang núi im bặt lại, tiếng nước bên tai và tiếng mưa hòa cùng vào nhau khiến cho Lang Giác hơi hoảng, không biết có phải mình đang nằm mơ không.

Liếm lông tắm cũng dần biến chất, Thố Tranh như là không hay biết gì rồi lại cứ như là đang cố ý, từ từ, từ từ liếm tới nơi không nên liếm...

-

Trần Mộc Siêu lên màu tới ô này thì cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, quăng bút đi: "Mẹ nó, thầy Tô ơi! Mày vẽ con sói với con thỏ thôi mà dâm được vậy nữa! Bố mày phục mày thật luôn!"

Tô Minh ngẩng đầu dậy khỏi cái bảng vẽ, nghe thấy cổ mình kêu rắc rắc. Anh bỏ bút xuống, hai mắt đầy vẻ khinh bỉ nhìn Trần Mộc Siêu, ngón tay chuyển động cực kì nhanh: Truyện này của em vốn dĩ đã là truyện tranh người lớn rồi mà! Anh có phải đàn ông không vậy? Chỉ thế này thôi mà đã không được rồi hả? Không được thì cút về vẽ truyện tranh thiếu nhi của anh đi!

Người làm nghệ thuật khó chịu nhất là khi bị người ta khích tướng: "ĐM!" Trần Mộc Siêu lụm cây pencil lên: "Để bố cho mày coi thử thực lực thật sự của trùm trường Mĩ thuật là thế nào!"

Từ đây tới cuối thì là cảnh Thố Tranh khẩu giao tới sói con bắn ra, mười mấy khung liên tục đều là chi tiết này. Khả năng lột tả siêu đỉnh luôn được người khác khen ngợi của Tô Minh được thể hiện cực kì sống động trong mười mấy khung này, còn làm cho người ta thấy mặt đỏ tim đập hơn cả ảnh động nữa.

Trần Mộc Siêu tô hai ô rồi lại buông bút xuống, run run cầm hộp thuốc lá trên bàn rút một cây ra nhét vào trong miệng: "Không được rồi, anh phải hút một điếu bình tĩnh lại đã."

Tô Minh thấy anh ta bày ra vẻ trai thẳng muốn liệt dương nằm liệt người ra trên ghế thì vui muốn chết, nhịn không được nên đã cười ha hả thật to.

Anh rất ít khi cười ra tiếng, thậm chí còn không phát ra bất kì tiếng động nào khi ở trước mặt người ngoài.

Cũng chỉ có kiểu bạn bè như Trần Mộc Siêu này khiến anh cảm thấy an toàn thì anh mới có thể hoàn toàn buông bỏ phòng bị của mình thôi.

Thật ra tiếng cười của anh rất êm tai, không khác gì với người bình thường.

Trần Mộc Siêu thấy anh thế này thì cũng không nhịn được bật cưới, đá chân ghế của anh một cái: "Mày cũng đứng dậy hút điếu thuốc hoạt động chút đi, cổ mày sắp gãy tới nơi rồi kìa."

Tô Minh rất nghe lời, đứng dậy, tựa vào bên bàn tự châm một điếu thuốc cho mình.

Cái gạt tàn thuốc để trên bàn sắp chứa đầy cả rồi, Tô Minh cầm đem đi đổ trong thùng rác ở nhà bếp rồi lại mang ra đổ bột dập tàn thuốc vào trong.

Trần Mộc Siêu nói với anh: "Mày đăng tập này xong rồi thì đi câu cá với anh đi."

Tô Minh ngậm điếu thuốc giữa môi, khua tay với anh ta: Em còn phải chuẩn bị cho tập tiếp theo nữa.

"Không phải mỗi lần mày đăng xong thì đều phải nghỉ ngơi để tìm linh cảm sao?"

Tô Minh chậm rãi giơ thủ ngữ: Không cần tìm, dạo gần đây linh cảm vô cùng dào dạt, vẽ nhiều thêm một chút cũng được.

Trần Mộc Siêu hiểu ngay, đổi tay cầm bút rồi hỏi anh: "Bé sói con nhà đối diện có biết mày vẽ cái này không?"

Tô Minh dùng thủ ngữ hỏi ngược lại anh ta: Bộ có trai thẳng nào lên Quả Tương xem truyện tranh hả?

Quả Tương comic là trang web Tô Minh đăng tải truyện, là trang web truyện tranh đam mỹ lớn nhất trong nước.

Trần Mộc Siêu phản kích: "Tao là trai thẳng mà tao còn lên màu giúp mày nè."

Tô Minh nghiêm túc nghĩ nghĩ rồi từ từ dùng thủ ngữ: Nếu như cậu ấy biết... Thì chắc là tuyệt giao luôn.

"Thật ra con người cậu ta cũng tốt lắm." Trần Mộc Siêu vừa hút thuốc vừa nói: "Hôm đó sau khi mày lên lầu hai thì tụi anh có qua đó hóng chuyện một chút. Cái thằng bị mày đánh kia hình như bị thương khá nặng đó, vốn còn đang quậy ầm lên đòi báo cảnh sát vậy mà cậu ta đã giải quyết êm xuôi giúp mày rồi."

Tô Minh ngạc nhiên: Bị thương nặng hả? Em đâu có dùng sức lắm đâu.

"Anh hai ơi, đó là chỗ hiểm của đàn ông đó, ai mà chịu nổi một đá của mày cho được."

Tô Minh thật sự không cả thấy mình đá mạnh lắm, anh biết gây thương tích cho người khác là phạm pháp. Thế nhưng khi đó tuy là đang giận nhưng cũng chỉ là muốn thoát thân mà thôi, hoàn toàn không có ý định gây thương tích cho gã.

Anh khua thủ ngữ cực kì nhanh hỏi tiếp: Thế cậu ấy xử lý thế nào?

"Lúc anh qua đó thì nghe thấy thằng kia la hét ầm ĩ đòi báo cảnh sát, hàng xóm của mày vẫn cứ đứng lý luận với nó rồi sau đó bọn họ đưa hắn vào phòng riêng luôn rồi." Trần Mộc Siêu nhớ lại: "Xử lý thế nào thì không biết, nhưng mà sau đó thì anh thấy thằng đó tự mình đi mất."



Tô Minh nổi giận, thủ ngữ cũng ra sức hơn: Đm sao anh không nói sớm chút, đã ba ngày rồi, thiếu ân tình mà không kịp trả thì sẽ thành nợ đó anh có hiểu không?

"Cũng có phải chuyện gì lớn lắm đâu." Trần Mộc Siêu không nhanh không chậm phả khói ra: "Quậy tới bên cảnh sát thì cũng không tốt cho quán bar, cậu ta là ông chủ mà, chắc chắn là không muốn quậy lớn chuyện rồi, cũng không phải là vì mày hết."

Ủa? Tô Minh sửng sốt: Cậu ấy là ông chủ hả?

Trần Mộc Siêu hớn hở: "Mày không biết à?"

Tô Minh lắc đầu, hôm đó không có hỏi.

"Sao mà mày khờ quá vậy?" Trần Mộc Siêu cười anh: "Đã đi "hoà giải riêng tư" luôn rồi mà thân phận người ta là gì cũng chưa rõ, mày có được không vậy thầy Tô?"

Tô Minh nghĩ một lúc, cắn điếu thuốc giữa răng, nhắn tin cho Trâu Bắc Viễn: [Chuyện tôi đánh người hôm đó là cậu xử lý giúp tôi sao? Xử lý thế nào vậy? Có tốn tiền không?]

Vài phút sau, Trâu Bắc Viễn gửi một cái voicechat rất dài qua, Tô Minh ấn mở lên:

"Không tốn. Gã ta cứ nói là mình bị thương nặng, gào rú đòi phải đền tiền mới chịu yên. Tôi bảo gã để tôi xem thử rồi, trầy còn không thấy trầy vết nào nữa. Tôi nói vậy tôi dẫn gã đi bệnh viện giám định đi, sau khi có kết quả giám định rồi thì bên quán bar chúng tôi sẽ bồi thường lại cho gã gấp đôi, gã không chịu làm."

Giọng nói của Trâu Bắc Viễn vẫn cái kiểu lười nhác, trầm thấp kia, nhưng trong giọng điệu lại có ý cười: "Sau đó thì tôi bảo vậy chúng ta quay clip lại đi, đăng lên acc Douyin chính thức của quán bar để công khai xin lỗi gã, thế là gã tự mình đi mất luôn."

Tô Minh đang mở loa nên Trần Mộc Siêu cũng nghe thấy được, anh ta phụt cười há há: "Vãi, không nhìn ra được nha, sói con này của mày cũng ghê gớm thật đấy."

Acc Douyin của Bốc xinh có tới mấy trăm ngàn lượt theo dõi, thường hay đăng rất nhiều video liên quan tới boxing và cách đấu.

Em gái quản lý tài khoản cũng rất biết cách khêu gợi, up toàn video của mấy anh không những đẹp trai, dáng ngon mà còn cực kì gợi cảm nữa, một clip đăng lên có lượt tương tác hơn cả triệu là chuyện thường ngày.

Đoạn video này mà đăng lên thì tất cả mọi người đều sẽ biết được gã quấy rối tình dục người đồng tính, còn bị đá dập chân giữa, làm vậy thì tên này sau này đừng hòng ló mặt ra đường được nữa.

Điện thoại của Tô Minh không tải Douyin nhưng anh cũng hiểu được lời giải thích của Trần Mộc Siêu.

Cách giải quyết chuyện này của Trâu Bắc Viễn làm anh rất bất ngờ, bởi vì trông Trâu Bắc Viễn thật sự quá trẻ. Anh còn tưởng là hắn sẽ khá là lỗ mãng hay là kích động gì đó, không ngờ chỉ trong hai mươi phút ngắn ngủi vậy thôi mà đã giải quyết mọi chuyện êm đẹp thế này rồi.

"Thấy chưa." Trần Mộc Siêu đã bắt đầu nói giúp Trâu Bắc Viễn luôn rồi: "Anh đã bảo là con người cậu ta khá tốt rồi mà."

Phải đó, người đánh người ta là Tô Minh, phải bồi thường hay làm sao thì thật ra cũng là trách nhiệm của Tô Minh. Nói là bên quán bar không muốn quậy lớn chuyện vậy thôi, chứ nếu lớn chuyện thật thì cũng không ảnh hưởng gì lắm tới quán bar.

Người chịu ảnh hưởng vẫn là Tô Minh.

Tô Minh mím chặt môi, gõ chữ gửi cho Trâu Bắc Viễn: [Cảm ơn, tôi mời cậu ăn một bữa nha.]

Trâu Bắc Viễn nhanh chóng gửi voicechat lại: "Sao chen hàng vậy, tôi còn chưa mời anh mà."

Khoé môi của Tô Minh cong lên: [Phải chen trước thôi, tối nay luôn đi, có rảnh không?]

Trâu Bắc Viễn: "Không phải anh bảo anh rất bận sao?"

Tô Minh: [Cậu cứ nói cậu có rảnh không đi.]

Trâu Bắc Viễn lười nhác nói: "Chắc chắn có rồi, ăn gì đây?"

Tô Minh nhớ lại nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh, báo cáo thực đơn: [Nạm bò hầm cà chua, tôm lột xào măng tây, súp nấm, cá hồi sốt bơ chanh, có món nào cậu không ăn được không?]

Trâu Bắc Viễn: [Đã nghĩ xong luôn phải gọi món gì rồi à?]

Tô Minh: [Mấy món này được không?]

Trâu Bắc Viễn: [Được, ăn ở đâu?]

Tô Minh: [Sang nhà tôi đi.]

- ----------------------------

Cáo: Vì sói thỏ là động vật nên mình dùng xưng hô ta-ngươi nha.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.