Phó Đinh Lê dạo gần đây đang chuẩn bị chuyển nhà.
Căn phòng trọ rộng chưa đầy hai mươi mét vuông, ẩm thấp, tù túng, có khung cửa sổ thật lớn nhưng nước nóng lại chảy ra chậm đến phát bực, cuối cùng cũng không còn là nơi trú ngụ duy nhất của cô ở Thượng Hải.
Nửa tháng trước, cô trở về từ California, mang theo một trái tim còn nguyên vẹn, và nhận việc tại xưởng của Văn Anh Tú.
Mỗi ngày cô đều tiếp xúc với máy khoan, đinh, búa, gỗ, đất sét, bột giấy... dùng bốn chữ "lấm lem bùn đất" để hình dung cũng không hề quá lời.
Cũng may, mức lương ở đây cao hơn rất nhiều so với trung tâm đào tạo chỉ dạy khóa sơ cấp trước kia.
Cô ngày đêm mặc chiếc hoodie cũ, đeo tạp dề vải, trên người chẳng biết dính phải thứ bùn đất gì, nhưng lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, vui vẻ hớn hở.
Trong một lần gọi video, Kiều Lệ Phan đã đưa ra nhận xét "Trông con còn tệ hơn cả cái ngày con mới từ Los Angeles đến San Francisco nữa, tiều tụy cứ như cô người mẫu lang thang."
Phó Đinh Lê thầm cảm kích vì mẹ mình ít nhất còn dùng đến hai chữ "người mẫu".
Còn trong lần gặp mặt gần đây nhất, Lý Duy Lệ, người bạn học cũ vẫn giữ liên lạc với cô, đã đánh giá cô từ trên xuống dưới một hồi rồi vui vẻ cười.
Đánh giá của Lý Duy Lệ là: "Bây giờ trông mới thật giống một nghệ sĩ."
Phó Đinh Lê vốn dĩ không cảm thấy mình có gì thay đổi.
Cho đến một tối nọ, một cô bé trong xưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-man-nghich-bien/5040993/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.