"Chân của cô làm sao vậy?"
Tiếng gió đột nhiên trở nên rất lớn, cuốn đi những lời của Khổng Lê Diên, khiến chúng nhẹ bẫng, tựa một vệt khói bị chôn vùi trên mặt đất.
"Tôi..." Hoặc có lẽ là do Phó Đinh Lê đi lại quá gắng sức, vừa chống nạng vừa dừng lại, hơi thở có chút hổn hển, "Chỉ là không cẩn thận ngã từ trên thang lầu xuống, dây chằng bị giãn một chút, bác sĩ nói bó bột cố định hơn nửa tháng là sẽ khỏi thôi."
Nói rồi, Phó Đinh Lê nghỉ một hơi, chống đôi nạng xuống đất một cách cứng nhắc. Dồn sức bước qua một bước, cô mới lại ngẩng đầu, mỉm cười dịu dàng với Khổng Lê Diên giữa cơn gió.
"Không sao đâu, cô xem, mẹ tôi cũng đâu có xót tôi."
Phó Đinh Lê nghĩ mình đúng là tự làm tự chịu. Trước đây, mỗi lần đều là Khổng Lê Diên bước về phía cô.
Là nàng mời cô ăn một trăm chiếc hamburger, là nàng che cho cô chiếc ô đen giữa trận tuyết ngày Tết Dương lịch, là nàng cho người lái chiếc xe cũ của cô đến đón, là nàng trên đường đến Kanas chỉ duy nhất bước lên chiếc xe của cô, là nàng đêm giao thừa dắt một con bạch mã tìm thấy cô giữa cánh đồng tuyết trắng ở làng Hemu, là nàng trong đêm hạ chí mưa phùn, che chắn chiếc bánh sinh nhật thật kỹ còn bản thân lại ướt sũng xuất hiện trước cửa phòng trọ của cô...
Mà Phó Đinh Lê thì luôn chỉ hoang mang đứng chờ tại chỗ, thậm chí còn né tránh bước chân của Khổng Lê Diên.
Bây giờ, cuối cùng cũng đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-man-nghich-bien/5040981/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.