"Trong nước sóng gió dữ dội thế kia, người đại diện không thúc giục cô mau về sao?" Lê Kiều hỏi Khổng Lê Diên.
Ánh hoàng hôn như máu, một vạt nắng đặc quánh ấm áp phủ lên người Khổng Lê Diên. Nàng đang mặc một bộ đồ bệnh nhân cổ tròn màu trắng tinh, mới toanh và rộng thùng thình. Nó tựa như một chiếc lồng lạnh lẽo, vô tình ngăn cách nàng với không khí bên ngoài.
Lê Kiều nhìn đi nhìn lại mấy lần, xác nhận mình không hề tính sai số đo. Khi Khổng Lê Diên vừa tới và thay bộ đồ bệnh nhân vào, cô vẫn còn ngờ vực, phải gọi điện hỏi lại phòng vật tư: lô đồ bệnh nhân mới năm nay có lớn hơn không? Không hề.
Chỉ là Khổng Lê Diên lại gầy đi.
Nàng ngồi xổm trên nền đất, khom lưng băng bó cho một con mèo con què chân vừa nhảy từ cây xuống. Bộ đồ bệnh nhân trắng tinh, mái tóc đen mượt buông lòa xòa trên tấm lưng gầy, làn da nhợt nhạt, trong tay là cuộn băng gạc trắng.
Nhìn nàng lúc này, chẳng khác nào một bức ảnh đen trắng của thế kỷ trước — không còn lấy một chút sắc màu. Ngay cả đôi môi vốn hay cười của nàng, giờ cũng đã phai hết huyết sắc. Toàn thân như thể chỉ còn lại một khung tre mảnh mai, chỉ cần chạm nhẹ là gãy, đến cả xương cốt cũng mỏng manh đến đáng sợ.
"Bộ dạng của tôi bây giờ mà quay về, chỉ càng đổ thêm dầu vào lửa thôi," Khổng Lê Diên bình thản nói, rồi lại thong thả băng từng vòng băng gạc cho chú mèo yếu ớt.
"Cũng đúng."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-man-nghich-bien/5040980/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.