Hộp miếng dán giữ nhiệt tuy quẫn bách ấy cuối cùng cũng được nữ chủ nhà cười hiền hậu đón nhận. Cũng như hoàn cảnh khó khăn hiện tại của họ, dù không có một xu dính túi, họ vẫn được gia chủ thết đãi một bữa thịnh soạn với thịt dê mới xẻ, những miếng thịt còn bốc khói nghi ngút.Đi làm khách mà đeo khẩu trang là một cử chỉ bất lịch sự. Sau khi xác định bữa tối hôm ấy chỉ có cư dân địa phương và hai vị khách du lịch trọ tại nhà Amat, Khổng Lê Diên đã tháo khẩu trang, thoải mái để lộ khuôn mặt với nụ cười rộng mở nơi khóe môi.
Đôi mắt của Amat và bạn bè chủ nhà đều sáng rỡ, bà nắm lấy tay Khổng Lê Diên, dưới sự hướng dẫn của con gái chủ nhà - Amat Saliha - cất lên một từ tiếng Hán đầy ngượng nghịu:
"Xinh... đẹp."
Hai vị khách du lịch ngoại quốc rõ ràng nhạy bén hơn người dân địa phương, lập tức nhận ra Khổng Lê Diên, không kìm được tiếng kinh ngạc. Họ vội che miệng, mặt mày hớn hở với lấy điện thoại, rồi thất vọng khi phát hiện nó đã hết pin. Ngay lúc ấy, họ đối diện với một đôi mắt hơi cong, thân thiện và dịu dàng.
Đôi mắt ấy dưới ánh nến mờ ảo đang chăm chú nhìn họ. Đôi gò má đầy đặn, con ngươi nâu nhạt như đang nhảy múa dưới ánh lửa bập bùng. Chúng như ẩn chứa vẻ đẹp hoang dại của người Kazakh bản địa, nhưng lại được làm dịu đi bởi làn da hơi tái và nụ cười luôn thường trực trên môi, toát lên một sức sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-man-nghich-bien/5040970/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.