Cả hai đều không còn quá trẻ, nhưng vẫn như mấy đứa trẻ con vừa tỏ tình xong thì tay chân lúng túng, nhưng vẫn kiên quyết phải nắm tay nhau cho bằng được. Lúc này gió nổi lên, một cánh hoa khô bay vào trong xe, đậu lại trên đầu vai Tống Dĩ Lạc, Thẩm Vân Hoài mỉm cười phủi nó đi, rồi ghé sát lại trước mặt cậu.
Khoảng cách này đủ để hôn rồi, Tống Dĩ Lạc choáng váng nghĩ. Họ gần đến mức chóp mũi chạm vào nhau rồi, hơi thở quấn quýt. Trên người Thẩm Vân Hoài còn vương mùi thuốc lá chưa tản đi hết, đến gần là có thể ngửi thấy rõ ràng, Tống Dĩ Lạc cảm thấy mình vừa bị nhồi cho một ly Bomb shot, đầu óc quay cuồng không còn suy nghĩ được gì.
Thẩm Vân Hoài nghiêng đầu, chạm lên đôi môi mà anh đã mơ tưởng từ lâu.
Khi tách ra rồi, Thẩm Vân Hoài lại hôn lên vành tai Tống Dĩ Lạc: “Đóng dấu nhé, anh đã nhận được bạn trai của anh rồi.”
“Không được trả hàng à?” Tống Dĩ Lạc cũng học theo cách của Thẩm Vân Hoài, xoa nhẹ lên bàn tay đang nắm tay mình.
“Em có thể đánh giá một sao.” Thẩm Vân Hoài cười cười, ánh mắt vô cùng nóng bỏng dán vào nhau, tựa như ai dời đi trước là người thua: “Nhưng không cho trả hàng.”
Đàn chim mỏi mệt đang về tổ, lũ cá cũng lặn sâu xuống đáy nước, giờ phút này em thuộc về anh, có lẽ là điều lãng mạn nhất trên thế gian này.
Tống Dĩ Lạc nghiêng đầu, lắng nghe giai điệu đến đoạn cao trào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-man-doi-thuong/2558028/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.