Y Đình hong khô quần áo, không thấy bà chủ sai bảo nàng, lập tức tới bên ngoài thư phòng lầu tây, nhìn từ khe cửa sổ quan sát, thấy một thiếu gia mặc bộ quần áo xanh ngọc, vừa mới tắm rửa xong, đầu tóc còn rối bù, hai tay để sau lưng đi qua đi lại trong thư phòng, trong miệng lẩm nhẩm gì đó không ngừng. Y Đình không biết chữ, nhưng thấy bộ dạng thiếu gia kia đang tập trung suy nghĩ một việc gì đó, hiển nhiên không phải là lời nói nhảm, chắc chắn là đang ngâm thơ ca, thầm nghĩ: “Thiếu gia tiến bộ rồi, rõ ràng là biết chữ, ta có thể nói chuyện Trương Đại Xuân với thiếu gia, tránh cho bà chủ nghe theo gièm pha của Trương Đại Xuân để gả ta cho Trương Thái, ta lấy ai cũng không lấy Trương Thái làm chồng, dựa vào đào khoét tiền tài của chủ nhà mà làm trái với lương tâm, Y Đình ta cảm thấy ghê tởm. Y Đình muốn đợi thiếu gia ngâm xong rồi mới đi vào, nhưng đứng ở ngoài cửa đợi một lúc lâu, miệng thiếu gia vẫn thao thao bất tuyệt, cái gì xuân năm này, hạ năm ấy không dứt, dường như chỉ có một lần mà giở sách đi giở lại, không đợi nàng đi vào, lại bắt đầu ngâm nga tiếp. Y Đình không thể chờ tiếp, nhẹ nhàng gõ vào khung cửa, gọi: - Thiếu gia …. Trương Nguyên đang ôn tập lại “Xuân Thu cốc lương truyện sơ” mà hai ngày trước hai vị môn khách Chiêm và Lưỡng đọc cho hắn nghe , ôn tập cho biết nhiều cái mới, ngâm nga đã làm thông nhiều nội dung trong tác phẩm, nghe thấy đại a đầu Y Đình gọi, lập tức xoay người hướng ra cửa, nói: - Y Đình à, có chuyện gì? Y Đình đi vào thư phòng, hướng Trương Nguyên vén áo thi lễ, nói: - Thiếu gia, tiểu tỳ có chuyện phải bẩm báo cho công tử biết, chính là việc nhà Trương Thái. - Ah. Trương Nguyên nhướn lông mày, ngồi vào trên ghế, nhìn Y Đình nói: - Ngươi nói. Bộ dạng cử chỉ của thiếu gia rõ ràng là một đại nhân, trong lòng Y Đình lo lắng không yên đã bình tĩnh một chút, nói: - Chính là xem xét chuyện tô thuế của tá điền tại điền trang Giám Hồ, Trương Đại Xuân kia. Vũ Lăng bước nhanh tiến vào, nói: - Thiếu gia, Phạm Trân tiên sinh cầu kiến, còn dẫn theo Thu Lăng. Trương Nguyên nói: - Mời Phạm tiên sinh đến ngồi tiền sảnh trước, ta lập tức sẽ đến. Đợi sau khi Vũ Lăng đi, lúc này mới nhìn Y Đình nói: - Ngươi nói chi tiết một chút xem. Y Đình lập tức đem chuyện nàng biết về Trương Đại Xuân cấu kết với tá điền lấy lý do mất mùa để giao thiếu tiền thuế, Trương Nguyên hỏi: - Mẹ của ta biết việc này không? Y Đình nói: - Cũng biết một ít, nhưng thái thái có nể trọng Trương Đại Xuân là một nhà trong địa phương, không tiện trở mặt, sợ không có ai xử lý Điền trang. Trương Nguyên gật nhẹ đầu, hỏi: - Y Đình, sao ngươi lại muốn nói với ta việc này, ta mới mười lăm tuổi. Y Đình nói: - Mười lăm tuổi cũng là chủ nhà, thiếu gia rồi sẽ lớn lên, nguyên nhân đấy là rất nghiêm trọng, khi tiểu tỳ vừa rồi giặt áo ở giếng, nghe Trương Thái muốn cha hắn gặp thái thái nói chuyện cầu hôn, đem tiểu tỳ gả cho hắn, tiểu tỳ không muốn, tiểu tỳ không muốn sống trong một nhà với loại người làm tổn hại chủ nhà như thế. Trương Nguyên đứng lên nói: - Được, ta đã biết, ngươi về lầu nam trước đi, ta sẽ có tính toán, sẽ không để cho ngươi bị gả cho Trương Thái đâu. Y Đình đi rồi, Trương Nguyên vội vàng buộc tóc, đeo cái khăn Lăng Vân, đến tiền sảnh gặp Phạm Trân. Phạm Trân vừa thấy Trương Nguyên, khẩn trương đứng dậy vái chào, nói: - Giới tử thiếu gia, Phạm mỗ đặc biệt đến bái tạ, vốn định mở tiệc chiêu đãi Giới tử thiếu gia ở tửu lầu, lại sợ bà nội ở quý phủ trách cứ, ha ha. Phạm Trân năm mươi tuổi mà vẫn rất tươi trẻ, trên mặt xuân sắc, nói như vậy để biết Thu Lăng hầu hạ rất tốt. Thu Lăng đứng ở bên cạnh Phạm Trân quỳ tạ ơn Giới Tử thiếu gia cứu giúp, cũng nói phải đi vào sân khấu đầu lạy tạ thái thái, Trương Nguyên lập tức bảo Thỏ Đình dẫn Thu Lăng đi vào, Trương mẫu Lã thị mới đầu không biết vì sao, đợi nghe Thu Lăng nói ngọn nguồn, rất mừng, việc này đứaa con xử trí vô cùng tốt, nói cách khác, nhưng bà không chịu để cho Thu Lăng ở lại hầu hạ con mình, vì con mình mới có mười lăm tuổi. Ở tiền sảnh Phạm Trân dâng lên hai mươi lượng bạc để tạ ơn, Trương Nguyên cười nói: - Phạm tiên sinh không cần đa lễ, ta đây cũng chỉ là tiện tay mà thôi. Không chịu nhận. Phạm Trân là người thông minh, trải qua lúc này, có thể thấy rõ ràng thanh niên này là một người cực kỳ thông minh, quả thật nói với người thông minh phải nói thành thật, nói thẳng: - Chỉ là hai mươi lạng bạc làm sao có thể có giá trị được bằng Thu Lăng, Phạm mỗ chịu nhiều ân huệ của thiếu gia rồi, đây chỉ là thể hiện lòng biết ơn của ta, nếu thiếu gia không đồng ý nhận, như vậy Phạm mỗ hổ thẹn muốn chết. Trương Nguyên khẽ mỉm cười, không từ chối nữa, nói: - Ta có một chuyện muốn Phạm tiên sinh giúp đỡ. Phạm Trân vội hỏi: - Mời thiếu gia nói, chỉ cần Phạm mỗ đủ khả năng, nhất định sẽ có gắng hết sức. Trong lòng có chút lo lắng, không biết Trương Nguyên nhờ ông giúp việc gì? Trương Nguyên liền nói chuyện gia nổ kể khấu trừ tiền thuế ruộng của Trương Đại Xuân, xin Phạm Trân giúp hắn điều tra một chút. Phạm Trân vừa nghe đến việc này, chợt cảm thấy nhẹ nhõm, bộ dạng lập tức hiện ra vẻ căm phẫn, nói: - Gia nô nhà này thật đáng giận, Giới tử thiếu gia yên tâm, việc này nằm trong phạm vị của Phạm mỗ, trong vòng mười ngày, nhất định sẽ có một câu trả lời cho thiếu gia. Chỉ cần chuyện không hao phí nhiều tiền bạc, Phạm Trân sẽ cố gắng cống hiến sức lực, trước tiên là vì ơn huệ, sau đó là vì Phạm Trân cảm thấy Trương Nguyên không phải người bình thường, nếu có một ngày trở nên nổi bật, vậy thì Phạm Trân ông cũng có thể. Trương Nguyên nói: - Trước tiên ta xin tạ ơn Phạm tiên sinh, khi Phạm tiên sinh điều tra nghe ngóng việc này không nên kinh động đến Trương Đại Xuân. Phạm Trân nói: - Việc này Phạm mỗ biết. Vừa nói chuyện được một lúc, Thu Lăng đi ra, Trương mẫu Lã thị còn tặng Thu Lăng một cái váy tô tốt lục bút và đồ trang sức, cái gọi là tô tốt, chính là kiểu dáng Tô Châu lưu hành, khắp Giang Nam bắc đều lưu hành kiểu dáng Tô Châu. ***** Mấy ngày sau, Trương Nguyên vẫn ở nhà đọc sách, đồng thời chờ tin tức của Phạm Trân, mấy ngày qua hắn đọc sách của Chiêm Sĩ Nguyên và một vị khác là môn khách họ Ngô, Tây Trương nhiều môn khách, Phạm Trân có việc không thể tới, tự có người khác gánh vác, một ngày năm tiền bạc. Tố môn khác tống tiền cũng không phải là dễ dàng như vậy, một môn khách không tầm thường tiêu chuẩn là: có thể viết một số chữ tốt, hơi tài nghệ cũng không kiêu ngạo, tửu lượng nhất định cũng tốt, khi cần thiết cũng có thể ngâm hai loại thơ gần giống nhau, còn phải dò xét chủ nhân yêu thích cái gì, cờ vua, cờ vây, làm trò vui… Vị môn khách họ Ngô này viết một số thể chữ Nhan rất tốt, Trương Nguyên thấy viết chữ rất nhàn hạ, liền hướng xin môn khách họ Ngô dạy thư pháp, hắn thật sự không có hy vọng xa vời trở thành những nhà thư pháp nổi tiếng như Từ Văn Trường, Đổng Kỳ Hưng, Vương Đại , nhà thư pháp lớn cần có thiên tư và sự khổ luyện hàng ngày, hắn không có nhiều thời gian như vậy, văn hóa cuối thời Mình rõ ràng đang rất cường thịnh, tài tử xuất hiện lớp lớp, hắn không có giỏi về cầm kỳ thư họa , làm như vậy là dối người gạt ta, mục tiêu của hắn là khoa cử, nhưng chữ bút lông rất bất lợi cho khoa cử, Phạm Trân từng nói có đồng hương nào của y làm văn bát cổ rất giỏi, vốn là có thể đậu tú tài, chỉ là chữ viết rất kém, bị quan Đề Học truất quyền ngay tại chỗ. Chữ viết của Trương Nguyên bây giờ cũng rất kém, bởi vì trước kia Trương Nguyên ham chơi, không luyện chữ, thực ra Trương Nguyên viết bút máy của bốn trăm năm sau không tệ, bút lông gần như không sờ qua, cho nên nhất định phải rèn chữ, không cần nổi tiếng, cuối cùng cũng phải có quy củ, không thể để cho quan chấm bài thi vừa nhìn thấy đã nhăn mày, chữ là mặt người, không cần đẹp trai nhất, nhưng không thể để cho người ta vừa thấy đã ghét. Thời gian dài đọc sách, luyện chữ đã trôi qua, thời gian luyện chữ cảm thấy ngày dài hơn, nhưng chớp mắt đã vượt qua lễ Vu Lan, qua rồi mười tám lần mặt trời lên cao giờ Ngọ giờ Thìn, một người hầu nam trẻ tuổi bên kia Tây Trương đến, nói Tông Tử thiếu gia mời Giới Tử thiếu gia đi du viên, Trương Nguyên đi bẩm báo với mẫu thân biết, Trương mẫu Lã thị biết đứa con ở nhà mấy tháng buồn, hiện tại mắt cũng cơ bản đã khỏi, cho đi ra ngoài giải sầu cũng cũng tốt, liền dặn dò con ra ngoài không nên tranh chấp cùng người khác, để lại cái đẹp trong mắt người ta, đi sớm về sớm. Trương Nguyên dẫn theo tiểu hề nô Vũ Lăng đi ra, đi theo gã hầu ở Tây Trương đi về phía Thành Tây, không xa, khoảng ba dặm. Lâm Viên là do tổ phụ của Trương Đại Trương Nhữ Lâm xây dựng năm trước, Trương Nhữ Lâm bãi quan ở nhà, tích trữ vũ nữ, xây dựng lâm viên, theo đuổi việc hưởng lạc, chi phí xây Lâm vườn không dưới vạn kim, Lâm viên dựa vào núi sông, hành lang dài cầu khúc, mới đầu xây dựng từng có hai ông già dạo chơi, một người nói đây thực sự là Bồng Lai tiên cảnh, người kia thì lắc đầu nói, chỉ sợ Bông Lai tiên cảnh cũng không đẹp được như vậy. Trước kia Trương Nguyên chưa từng đi đến nơi này, đây là lần đầu tiên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]