Trống gõ canh hai, trăng gần treo giữa trời, kẻ say rượu cùng người ca hát càng hứng trí hơn, tiếng ca hòa tiếng nhạc khí, hát xướng ẩm rượu, xem ra sẽ không giải tán trước nửa đêm. Trương Nhược Hi lo âu lại buồn ngủ, hơn nữa trên hồ gió lạnh liền lệnh quay thuyền lại. Thuyền lớn đi trước, thuyền nhỏ theo sau lướt ngang Tây Hồ, xe kiệu kia vẫn đợi ở bờ đông, đèn lồng bó đuốc vây quanh cùng vào thành.
Trương Nhược Hi nhượng lại phòng ngủ của mình cho Trương Nguyên và Thương Đạm Nhiên. Đệm trên giường được đổi mới, Vân Cẩm và một tỳ nữ khác đợi cô gia và tiểu thư lên giường mới hạ màn xuống. Biết cô gia không thích tắt đèn, Vân Cẩm chỉ gạt đèn đồng mờ đi một chút rồi đóng cửa ra gian ngoài nghỉ ngơi. Đột nhiên sực nhớ một chuyện, cô đẩy cửa quay vào, đến trước giường nói:
- Cô gia, tiểu thư, Nhược Hi đại tiểu thư căn dặn cô gia phải yêu quý tiểu thư, mang thai không thể hành phòng (quan hệ) được.
Trương Nguyên bật cười, thầm nhủ: “Tỷ tỷ này của ta còn lao tâm hơn mẹ ta nữa”. Chẳng qua nghĩ lại cũng phải, tỷ tỷ lo phu thê thiếu niên bọn họ không hiểu chuyện phá hư thai, đây không phải chuyện nhỏ, tất nhiên phải nhắc nhở.
Thương Đạm Nhiên lấy chăn trùm mặt, cười đến màn cũng rung theo.
Vân Cẩm vẫn đứng trước giường đợi hồi đáp, Trương Nguyên khẽ ho một tiếng, nói:
- Được rồi, ta biết rồi, ngươi mau ra ngoài đi.
Huyên náo bên ngoài phòng nhỏ rốt cuộc cũng biến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-lo-tao-nha/1933338/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.