Phùng Mộng Long nhìn Trương Nguyên, lúng túng nói:
- Hổ thẹn! Quả thật là vì việc này. Vốn tưởng có thể dùng tám trăm lượng bạc chuộc thân cho Tuệ Khanh, nhưng mấy lần đến gặp Hầu Tuệ Khanh đều bị thoái thác, không biết tại sao?
Trương Nguyên thầm nghĩ:
- Hoặc là tú bà chê ít bạc, hoặc là có người khác chen chân, ngoài ra không còn khả năng nào khác.
Trương Nguyên bèn gọi người hầu trà tới, hỏi việc của Lưu Phương Quán Hầu Tuệ Khanh?
Người hầu trà kia liếc mắt nhìn Phùng Mộng Long một cái, sau đó nói:
- Có một thương nhân Vu Hồ xem trọng Hầu cô nương, đồng ý bỏ ra một ngàn sáu trăm lượng bạc chuộc thân cho Hầu cô nương, chỉ không biết là đã quyết định chưa.
Mặt Phùng Mộng Long trắng bệch, tay cầm chén trà khẽ run run.
Người hầu trà châm trà cho mấy người, sau đó lui ra.
Trần tú tài cười lạnh nói:
- Cô ta kia là người vô tình vô nghĩa, Phùng huynh lưu luyến làm gì, cứ để cho cô ta theo gã thương nhân đó đi.
Phùng Mộng Long nói:
- Việc này cũng không phải là chủ ý của Tuệ Khanh. Hẳn là do bị tú bà bức bách.
Mặc dù gia cảnh của Phùng Mộng Long cũng xem như khá giả, nhưng một ngàn sáu trăm lượng bạc không phải là con số nhỏ, trong lúc cấp bách cũng khó góp đủ. Hơn nữa, cho dù là gom đủ bạc, cũng rất khó tranh đua với thương nhân Vu Hồ. Đến lúc đó, thương nhân kia sẽ nâng số bạc chuộc thân lên hai ngàn lượng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-lo-tao-nha/1933088/chuong-252-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.