Người chèo thuyền đưa mái chèo, con thuyền ô bồng từ từ rẽ nước trôi đi, Vương Tư Nhâm dặn dò:
- Đưa Trương Nguyên về Sơn Âm trước.
Thuyền ra đến ngoài cửa sông Hội Kê liền ngoặt sang một nhánh khác hướng về phía Sơn Âm ở phía tây. Lúc này, sắc trời càng lúc càng u ám, gióđông bắc thổi càng ngày càng mạnh, trong khoang thuyền tối om.
Cột trúc ở mũi thuyền bị gió thổi trúng kêu đôm đốp. Vũ Lăng ngồi sátbên cửa khoang thuyền, vừa ăn nốt miếng mỳ cuối cùng trong bát, chépmiệng tiếc rẻ, thì tấm màn cửa bị gió thổi lật tung lên rồi lại rủ ngayxuống, Vũ Lăng cảm thấy mặt lạnh cóng, nhìn vào trong bát, thấy có vàibông tuyết đang tan dần.
- Tuyết rơi, tuyết lại rơi rồi.
Vũ Lăng kêu lên, buông bát đũa xuống, thò đầu ra khỏi rèm cửa, thấytrong không trung có những bông tuyết trắng đang bay lất phất, vội nóivới người chèo thuyền Sảo Công Tôn:
- Đại thúc, tuyết rơi rồi.
Sảo Công Tôn nói:
- Lũ trẻ các ngươi thích tuyết rơi, nhưng chúng ta lại không thích, mùađông năm nay lạnh quá, cây ăn quả lạnh quá chết cóng hết rồi, sang nămbọn bay lại không có quả mà ăn.
Vũ Lăng líu lưỡi nói:
- Cây đều chết cóng hết á, không đến nỗi như thế chứ?
Sảo Công Tôn nói:
- Cái này có thể lắm.
Vương Tư Nhâm nghe được Vũ Lăng và Sảo Công Tôn nói chuyện với nhau, bùi ngùi thở dài:
- Vạn Lịch năm thứ 13 đại hạn hán, Hoàng đế còn phải đi bộ hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-lo-tao-nha/1932774/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.