Toàn thân Văn Tuế đông cứng lại, dừng vài giây, cô làm như không có chuyện gì đáp: “Vậy nếu không thì sao?”
Cô quay đầu lại, chầm chậm đáp: “Cơm tối mặn quá, em uống nhiều nước một chút không được à?”
Chu Dã ừm một tiếng: “Thật không? Chú ăn thấy cũng được mà”
“Ừm.” Văn Tuế nói: “Vậy khẩu vị của anh nặng thật đó.”
“…”
Chu Dã chầm chậm cười một cái, ánh mắt hướng về chiếc cốc nhỏ của cô, tiếp tục châm chọc: “Chú nhớ cháu thường dùng chiếc ly to hơn chiếc ly này.”
Động tác uống nước của Văn Tuế bỗng dừng lại.
Bởi vì mỗi lần rót nước xong cô có thể uống nhanh hơn một chút, lần này cũng bởi vì có thể rót nước nhiều lần, cho nên đến tủ bếp đặc biệt lấy một chiếc ly nhỏ hơn một chút.
Văn Tuế chớp chớp mắt: “À, em không để ý đến chiếc ly lắm.”
Chu Dã lộ ra hứng thú xấu xa học theo câu nói của Văn Tuế: “Nhưng chú thấy Tuế Tuế sẽ không để ý như vậy.”
Ngón trỏ mảnh khảnh của anh chầm chậm xoay điện thoại: “Có phải cháu cố ý không, để mà…”
Văn Tuế nuốt một ngụm nước, bởi vì hồi hộp chột dạ mà tim đập như muốn nhảy đến họng.
“Trốn tránh khó khăn.” Người đàn ông bổ sung phần còn lại của câu nói.
Văn Tuế: “?”
Văn Tuế ngơ ngác nhìn Chu Dã: “Hả?”
Chu Dã nói: “Có phải cháu không muốn ngoan ngoãn làm bài tập về nhà nên lười biếng như vậy không?”
Văn Tuế: “…”
Văn Tuế không nhanh không chậm uống hết nước trong ly: “Đúng rồi.”
Cô gái trả lời một cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-le/857158/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.