Ngón chân Văn Tuế xoay tròn thành hình vòng cung nhỏ trên sàn, cô vẫn cứng miệng đáp: “Không có.”
Chu Dã nhìn cô, hỏi lại một lần nữa: “Thật không?”
Văn Tuế cúi đầu, gật đầu 2 cái biểu thị sự đồng ý.
Đột nhiên cằm thấy hơi lạnh.
Một lực tay nhẹ nhàng nhưng cứng rắn nâng cằm cô lên.
Văn Tuế bị buộc phải ngẩng đầu.
Chu Dã thu tay về, nhìn thần sắc của Văn Tuế: “Vậy tại sao lại cúi mặt?”
Anh tiếp tục hỏi: “Hay là sau khi nói chuyện xong với chú, hử?”
Anh chầm chậm cười, nhả chữ nhẹ nhàng mà chậm rãi, trên mặt lại là biểu cảm không mấy tử tế: “Cô gái nhỏ, có lời gì thì ngoan ngoãn nói ra, đừng cố giữ trong lòng chỉ mong người khác đoán, cháu nói xem?”
Làn mi thoáng rung động.
Tất cả não bộ của Văn Tuế đều vì động tác của người đàn ông này mà trở nên hồ đồ.
Cô mở to đôi mắt nhìn anh, miệng hé nhỏ đến nổi gió không thể vào: “Em không có xụ mặt mà, lại không phải tất cả mọi người đều giống như anh.”
Chu Dã nhìn cô 2 giây, cong môi: “Được, vậy thì tốt.”
Anh vừa nghiêng người vừa nói: “Chú còn tưởng có chỗ nào làm cho Tuế Tuế giận rồi, còn phải nghĩ cách làm sao mà dỗ cô gái nhỏ đây.”
“Không có.”
Văn Tuế lườm anh một cái, sau đó không thèm nhìn anh nữa, chạy thẳng một mạch về phòng ngủ.
Sau khi trở về phòng ngủ, cô thông qua số điện thoại mà tìm ra Wechat của Lâm Uy, gửi yêu cầu kết bạn.
Gửi xong, cô xem trang cá nhân của Lâm Uy, dùng ngón trỏ gõ gõ vào mặt điện thoại.
Thật ra cô và Chu Dã tuy rằng biết nhau chưa được mấy ngày, nhưng cũng tính là quen biết, hào phóng đưa một phương thức liên hệ cũng không việc gì.
Văn Tuế vùi mặt vào cánh tay.
Nhưng mà bởi vì trong tim cô có một chút bí mật, vì thế mà trở nên thiếu tự tin và nhạy cảm, sợ người đàn ông từ chối, càng sợ anh phát hiện.
Cô giống như một tên trộm chậu vàng đã quy ẩn, rõ ràng có thể sống thẳng thắn vô tư, nhưng lại vẫn là bởi vì bí mật không thể đưa ra ánh sáng đó, cùng hồi ức đã qua tự nhiên mà hình thành, vẫn chỉ dám lén lén lút lút.
Càng muốn che giấu nó, thì lại càng giống bịt tai trộm chuông(*),trong thật chi tiết nhưng lại đầy sự sơ hở.
(*)YỂM NHĨ ĐẠO – LINH bịt tai trộm chuông; tự lừa dối mình, không lừa dối được người (Do tích có kẻ lấy được quả chuông, mang đi không nổi, bèn dùng vồ đập vỡ để dễ mang, nào ngờ chuông không vỡ mà tiếng chuông lại vang vọng. Hắn lại sợ mọi người nghe thấy tiếng chuông sẽ kéo tới, bèn bịt tai lại để khỏi nghe thấy.)
Mà may mắn thay, người đàn ông mỗi lần như vậy đều không phát hiện ra khi cô tiếp xúc với anh mặt sẽ đỏ lên còn tim loạn nhịp, vậy nên càng không phát hiện được bí mật của cô.
“…”
Nhưng sự thật là bởi vì không để tâm.
Không để tâm, mới không phát giác được.
Văn Tuế xoa mặt, cảm thấy bản thân kì quặc quá rồi.
Một bên sợ anh biết, một bên thất vọng vì anh không biết.
Yêu thầm giống như thành lũy làm bằng giấy dán.
Rõ ràng mỏng manh không chịu nổi, một sự va chạm lập tức rách, lại đủ người ở trong tự cho biểu lộ lòng mình.
“Đệt!”
Một giọng nói đột nhiên vang lên, thần trí Văn Tuế bị kéo trở lại.
Cô quay đầu lại nhìn Chu Chanh Chanh, chưa đợi cô hỏi, Chu Chanh Chanh hưng phấn nói: ”Tạ Hoài trả lời tớ rồi!!”
Văn Tuế: “Hả?”
Chu Chanh Chanh đưa điện thoại qua: ”Cậu xem, cậu ấy dạy tớ rồi!”
Văn Tuế có chút kinh ngạc, trong ấn tượng của cô, Tạ Hoài luôn cô độc một mình, lúc nào đầu cũng hơi cúi, nhìn có vẻ khó tiếp xúc, cách xa người khác nghìn dặm.
Cô nghiêng người nhìn qua, quả nhiên là gửi đến rất nhiều hình ảnh, là đáp án trực tiếp chụp từ bài kiểm tra.
Văn Tuế chần chừ: “Cậu ấy thích giúp đỡ người khác sao?”
“Tớ đã nói rồi, con người cậu ấy rất tốt.” Trong từ sợi tóc của Chu Chanh Chanh đều tràn đầy sự vui vẻ: “Lần trước chắc chắn là cậu ấy không nghe thấy.”
Cô ấy khoe khoang nói: ”Hơn nữa tớ vậy mà xem hiểu rồi nha. Cậu ấy dạy thật tốt, các bước rất rõ ràng đó, không như cậu, lúc nào cũng bỏ qua trình tự, bỏ đến nỗi tớ xem không hiểu gì.”
Văn Tuế: ”Được, sau này không dạy cậu nữa.”
Chu Chanh Chanh xì một tiếng: ”Đồ keo kiệt.”
Cô ấy nói: ”Để tớ xem xem, vẫn còn vài câu không biết, tớ đều chụp gửi cậu ấy, nhờ cậu ấy dạy tớ, hihi.”
Văn Tuế đã quen với dáng vẻ này của Chu Chanh Chanh, lắc đầu cười cười, cũng không để ý nhiều, tiếp tục cúi đầu xem phim.
Đến tối, Lâm Uy chấp nhận lời mời kết bạn của cô.
Văn Tuế đầu tiên là chào hỏi anh ấy, sau đó mở tập ghi chú ra hỏi những vấn đề cần giải thích, việc cũng đã xong nên cô chơi điện thoại một lát, bèn lên giường ngủ.
Sau khi tiết thứ hai của buổi sáng kết thúc, Văn Tuế vừa muốn nhoài người lên bàn nghỉ ngơi, thì truyền đến bên tai là âm thanh lớp phó văn thể mỹ Tào Kiên dồn dập:” Chu Chanh Chanh, Văn Tuế hai cậu tham gia hội thể dục thể thao không?”
Chu Chanh Chanh trách một tiếng:” Không phải chứ, cậu thiếu người à, đã đánh chủ ý lên người tớ rồi?”
Tào Kiên phản bác lại cô ấy: “Thể thao lớp chúng ta không tốt, các cậu cũng không phải không biết, hội thể thao năm trước chỉ chạy tiếp sức.Năm nay ngoại trừ những học sinh thể dục, căn bản không ai báo danh, tớ đi hỏi lớp bên cạnh, bọn họ sớm đã báo danh đủ rồi.”
Chu Chanh Chanh dùng tay vỗ vào vai cậu ấy. “Được rồi, cậu vất vả rồi. Nhưng mà tớ cũng không tham gia, cậu đi đi.”
“…” Tào Kiên vẫn muốn nỗ lực thêm chút: “Hay là cậu nghĩ thêm đi, dẫu sao cũng là đóng góp cho lớp mà.”
Chu Chanh Chanh gật đầu:” Được rồi, không đi.”
Thấy dáng vẻ không dao động của cô ấy, Tào Kiên thở dài, quyết định bỏ cuộc, sau đó từ từ chuyển ánh nhìn sang Văn Tuế.
Văn Tuế: ”…”
Cô vùi đầu nằm dài trên bàn:”Đang ngủ, đừng nói.”
“Không phải chứ Tào Kiên, cậu bụng đói vơ quàng(**) à.” Chu Chanh Chanh đột nhiên cười cười: ‘Cậu tìm Tuế Tuế không bằng đến trường mẫu giáo phía sau tìm một em gái nhỏ qua đây.”
(**) cấp bách, không cần chọn lựa
Văn Tuế: ”?”
Chu Chanh Chanh nói: ”Cậu nhìn cậu ấy xem, tay nhỏ chân nhỏ, không hay vận đồng. Sao mà cậu ấy tham gia được?”
Cô ấy phẩy phẩy tay: ”Cậu đi tìm người khác đi, hai chúng tớ chắc chắn không tham gia đâu.”
“Tớ tham gia.”
“Vẫn có người thích tham gia —-” Chu Chanh Chanh nói được nửa câu, bỗng nhiên cảm thấy giọng nói này có chút quen tai.
Cô ấy im lặng vài giây, quay đầu lại: “Tuế Tuế, vừa rồi cậu không mở miệng đúng không?”
Văn Tuế lười đáp lại cô ấy: “Tào Kiên, đưa tớ giấy báo danh, tớ báo danh.”
Chu Chanh Chanh: ”?”
Vốn dĩ đã từ bỏ, Tào Kiên dự định sẽ sang bàn tiếp theo, vẻ mặt sửng sốt, phản ứng chuyển thành vui mừng khôn xiết: “Đây đây đây, viết ở đây.”
“…”
Cho đến khi nhìn thấy trên giấy báo danh thật sự điền tên Văn Tuế, Chu Chanh Chanh mới biết bản thân không gặp ảo giác, cô ấy im lặng một hồi: “Tuế Tuế, cậu không sao chứ?”
Văn Tuế cười như không cười: ”Để xem giữa hai chúng ta ai mới là người không hay vận động?”
Chu Chanh Chanh: ”Cậu vì tức câu nói của tớ nên tham gia hả? Cậu báo danh môn nào?”
Văn Tuế: “Chạy tiếp sức.”
Chu Chanh Chanh không hiểu rõ, gật gật đầu:” Ừm ừm, vậy cũng không tệ, chúc cậu may mắn.”
Văn Tuế nâng cằm, thờ ơ “ừ” một tiếng.
Thật sự lựa chọn hạng mục này bởi vì nó rất đơn giản, vừa rồi đã nhìn qua các hạng mục, nhảy cao cô nhảy không được, đẩy tạ cô không có sức, chỉ còn lại mỗi môn chạy bộ. Đương nhiên cô chạy cũng không nhanh, chỉ có thể ở mức độ hoàn thành. Hơn nữa là chạy tiếp sức, dù cô chạy chậm nhưng không chừng các bạn học khác có thể vượt lên thì cũng không quá mất mặt.
Cô hít một hơi thật sâu.
Sau một lúc lập tức cảm thấy hối hận.
“…”
Hình như hành động này hơi làm theo cảm tính.
Khựng lại một lúc.
Cô liếc nhìn Chu Chanh Chanh, chầm chầm gọi: “Chanh Chanh.”
Chu Chanh Chanh ngẩng đầu nhìn cô, không chờ Văn Tuế hỏi, lập tức trả lời như đúng rồi: “Đừng nghĩ tới, tớ cũng không phải tên ngốc, không có chuyện tớ đi cùng cậu đâu.”
Văn Tuế: ”…”
Văn Tuế ừm một tiếng,vẻ mặt bình tĩnh nói: “Không, tớ chỉ hỏi mượn cậu bút xóa.”
“…”
Lúc học xong trở về nhà, Diệp Thiện Linh vẫn chưa làm cơm xong, Văn Tuế bèn vào phòng nghỉ ngơi, vừa về đến phòng thì Thư Tuệ gọi video đến.
Văn Tuế: ”Mẹ.”
Thư Tuệ dặn dò: ”Tuế Tuế, chiều mai mẹ sẽ bay, chắc là 6 giờ hơn đến nhà. Ngày mai con thu dọn đồ đạc, tối mai mẹ sẽ đến đón con về.”
Văn Tuế ngạc nhiên mừng rỡ: ”Dạ được.”
Thư Tuệ nói: ”Lúc thu dọn đồ đạc kỹ càng chút, không được quên trước quên sau, biết chưa hả?”
Văn Tuế: “Con biết rồi mà.”
Sau đó hai người trò chuyện vặt vãnh một chút, rồi mới cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Văn Tuế lập tức vui vẻ đi thu dọn đồ đạc.
Mặc dù Diệp Thiện Linh đối với cô rất tốt, làm cho cô không có một chút cảm giác ăn nhờ ở đậu nhưng dẫu sao vẫn nên ở nhà mình tốt hơn. Hơn nữa đã một tuần không gặp Thư Tuệ, cô cực kỳ nhớ bà, hận không thể lập tức gặp ngay bây giờ.
Chu Chanh Chanh nhìn thấy cô đang thu dọn, hỏi: “Dì Thư về rồi à?”
Văn Tuế ngẩng đầu: ”Tối mai tớ về, hôm nay thu dọn một chút trước.”
Chu Chanh Chanh thở dài một hơi: “Cậu về nhà, tớ không thể nhìn thấy cậu mỗi ngày nữa rồi.”
Văn Tuế: ”Không phải mỗi ngày đều gặp ở trường sao?”
“… Đúng thế.” Chu Chanh Chanh nói: “Nhưng tớ vẫn có chút không nỡ huhu.”
Giật mình một cái.
Sau khi vui mừng, Văn Tuế như nhớ ra điều gì.
Về nhà rồi thì không thể mỗi ngày gặp Chu Dã rồi.
“….”
Cảm giác giống như kiểu đột nhiên có một cơn mưa nặng hạt, ầm ầm ào ào, không quá 2-3 giây, tâm trạng háo hức trở về nhà cũng không còn nữa.
Lông mày Văn Tuế rũ xuống.
Trước đó Thư Tuệ đã nói cho Diệp Thiện Linh nên trên bàn ăn Diệp Thiện Linh lại nói ra việc này, hỏi thăm Văn Tuế có cần giúp đỡ không.
Văn Tuế lắc đầu nói không cần và cảm ơn ý tốt của Diệp Thiện Linh.
“Tuế Tuế phải về rồi à?”
Giọng nói quen thuộc của người đàn ông bỗng nhiên vang lên.
Văn Tuế dừng lại, nâng mi mắt nhìn người đàn ông: ”Vâng.”
Người đàn ông gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều nữa.
Nhìn thấy hành động của anh như vậy Văn Tuế rũ mắt, cảm xúc mất mát càng trở nên khó kiềm chế được, đến nỗi bữa cơm tối cũng không có tâm tình chỉ ăn vài miếng.
Ăn cơm xong, cô chầm chậm đến phòng sách làm bài tập.
Lúc đi qua phòng khách tùy ý nhìn lướt qua, nhìn thấy người đàn ông đang ngồi ở sofa chơi game.
Văn Tuế nhếch môi.
Làm bài tập được nửa chừng, nhịn không được lại suy nghĩ lung tung.
Dừng lại.
Văn Tuế xoay đầu qua nói với Chu Chanh Chanh: ”Tớ đi rót ly nước.”
Chu Chanh Chanh: ”Được.”
Cô cầm ly nước lên, bước nhỏ đến phòng khách, nhanh chóng liếc nhìn người đàn ông ở trên sofa.
Người đàn ông lười biếng ngồi ở sofa như một chú mèo, đôi chân dài tùy tiện duỗi thẳng ra phía ngoài, khóe mắt mang ý cười như có như không.
Văn Tuế không có phương thức liên lạc của anh, cũng không biết sau này nên làm thế nào để gặp lại nhau.
Cho nên cô chỉ nghĩ nhân lúc còn có thể chạm mặt, nhìn anh nhiều một chút, nhìn anh nhiều hơn chút nữa.
“….”
Cuối cùng, vào lần thứ 4 cô cố ý đi rót nước để nhìn trộm anh thì đột nhiên chạm phải một ánh mắt.
Văn Tuế ngẩn người một lát rồi nhanh chóng thu lại ánh mắt.
Mà rõ ràng người đàn ông đã phát hiện, cô nghe thấy anh tiếng cười lười biếng của anh.
“Tuế Tuế.”
Bên tai truyền đến tiếng gọi của người đàn ông.
Văn Tuế mắt nhìn thẳng, uống hết nước: ”Làm, làm sao ạ?”
Chu Dã bình tĩnh nhìn cô vài giây, mắt phượng quan sát tìm kiếm, ánh nhìn sắc bén bức bách, nhè nhẹ cười hỏi:” Cháu thật sự chỉ muốn ra uống nước, mà không phải vì việc gì khác sao?”