Ngón chân Văn Tuế xoay tròn thành hình vòng cung nhỏ trên sàn, cô vẫn cứng miệng đáp: “Không có.”
Chu Dã nhìn cô, hỏi lại một lần nữa: “Thật không?”
Văn Tuế cúi đầu, gật đầu 2 cái biểu thị sự đồng ý.
Đột nhiên cằm thấy hơi lạnh.
Một lực tay nhẹ nhàng nhưng cứng rắn nâng cằm cô lên.
Văn Tuế bị buộc phải ngẩng đầu.
Chu Dã thu tay về, nhìn thần sắc của Văn Tuế: “Vậy tại sao lại cúi mặt?”
Anh tiếp tục hỏi: “Hay là sau khi nói chuyện xong với chú, hử?”
Anh chầm chậm cười, nhả chữ nhẹ nhàng mà chậm rãi, trên mặt lại là biểu cảm không mấy tử tế: “Cô gái nhỏ, có lời gì thì ngoan ngoãn nói ra, đừng cố giữ trong lòng chỉ mong người khác đoán, cháu nói xem?”
Làn mi thoáng rung động.
Tất cả não bộ của Văn Tuế đều vì động tác của người đàn ông này mà trở nên hồ đồ.
Cô mở to đôi mắt nhìn anh, miệng hé nhỏ đến nổi gió không thể vào: “Em không có xụ mặt mà, lại không phải tất cả mọi người đều giống như anh.”
Chu Dã nhìn cô 2 giây, cong môi: “Được, vậy thì tốt.”
Anh vừa nghiêng người vừa nói: “Chú còn tưởng có chỗ nào làm cho Tuế Tuế giận rồi, còn phải nghĩ cách làm sao mà dỗ cô gái nhỏ đây.”
“Không có.”
Văn Tuế lườm anh một cái, sau đó không thèm nhìn anh nữa, chạy thẳng một mạch về phòng ngủ.
Sau khi trở về phòng ngủ, cô thông qua số điện thoại mà tìm ra Wechat của Lâm Uy, gửi yêu cầu kết bạn.
Gửi xong, cô xem trang cá nhân của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-le/857157/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.