Trong văn phòng cũng không còn mấy giáo viên, thời gian từng giây trôi qua, cực kỳ yên tĩnh.
Văn Tuế cắn môi.
Đầu bên kia điện thoại nói xong thì im lặng, tuy là như vậy, nhưng cũng có thể cảm nhận được người đàn ông rất có hứng thú.
Cô gần như có thể nghĩ dáng vẻ anh đang cong môi, quyến rũ trêu người cười mà không cười.
Nhưng cô muốn hét to.
Anh không phải chú nhỏ của cô.
Cô càng không muốn làm cháu gái nhỏ của anh.
Sự ngang bướng không thể lý giải được này ở trong lồng ngực dâng lên.
Cô yên lặng rất lâu, chuông báo hiệu vào tiết vang lên.
Văn Tuế bỏ ống nghe điện thoại xuống ‘Anh đừng có mơ’
Nhà để xe dưới tầng hầm.
Chu Dã nghe đầu dây bên kia đã tắt máy, bước đi hơi sững lại. Anh nhướng mày, ngược lại không nghĩ đến Văn Tuế sẽ có thái độ này.
Anh bỏ điện thoại xuống, nhìn màn hình điện thoại đã tối lại, chậc một tiếng: “Cô gái nhỏ không nghe lời rồi.”
Nhưng cũng không để ý nhiều, cầm điện thoại lên, hướng về phía đỗ xe.
–
Tiết đầu tiên là tiết ngữ văn, khi Văn Tuế về đến phòng học, Tần Cầm đã cầm giáo án đứng trên bục giảng, cô gấp gáp về chỗ ngồi.
Tần Cầm nói chuyện nhẹ nhàng, nghe rất ấm áp, làm cho tâm hồn con người trở nên yên ả.
Văn Tuế chống tay lên cằm, lại cảm thấy lòng như cuộn len đang bị mèo nhỏ chơi đùa, như một mớ hỗn độn
Cô có chút buồn bực.
Còn vô cớ xót xót đầu mũi.
Nhưng hình như không phải do Chu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-le/857154/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.