Khi về đến nhà, Diệp Thiện Linh đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi, cửa thang máy vừa mở ra, mùi thơm của thức ăn xộc thẳng vào mũi.
Đợi Chu Lương Niên tan làm về, mọi người rửa tay rồi ngồi vào bàn ăn cơm.
Diệp Thiện Linh nhiệt tình nói: “Nếm thử món thịt bò xào đi, tối hôm qua dì xem hướng dẫn. Hôm nay làm lần đầu, mau ăn thử xem như thế nào?”
Bà gắp thức ăn cho từng người: “Tuế Tuế, mau ăn thử xem.”
Văn Tuế ngẩng đầu: “Vâng ạ, cảm ơn dì Diệp.”
Thịt bò mềm thơm, độ cay vừa đủ, rất hợp để ăn với cơm.
“Chanh Chanh, đưa bát qua đây một chút.”
“Vâng vâng.”
“Tiểu Dã, em cũng thử xem.”
Động tác nhai của Văn Tuế phút chốc dừng lại.
Động tác chậm lại, lặng lẽ nâng mí mắt lên nhìn.
Người đàn ông ăn cơm với tốc độ rất nhanh, bát sứ trắng dường như đã vơi đi hơn nửa, tuy nhiên động tác không hề thô lỗ dù nào, thong thả lại ung dung, cách ăn rất đẹp mắt.
Văn Tuế đảo đảo cơm, tốc độ nhai trở nên chậm lại.
Vừa lúc muốn thu mắt lại, đột nhiên bắt gặp ánh nhìn của anh trong chốc lát.
Diệp Thiện Linh dường như vừa mới nhớ ra cái gì đó, vội vàng dùng đũa gắp thịt bò trong chén Chu Dã ra: “À à… chị quên mất, em không ăn được món này.”
“Không sao.”
“Vậy em ăn món gà nướng này đi, thịt gà có thể ăn đúng không?”
“Vâng.” Chu Dã nói, “Chị dâu, em tự gắp được ạ.”
“Được được được, ăn nhiều một chút.”
“….”
Không ăn thịt bò à.
Như cuốn sổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-le/857153/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.