Cả đời này Triệu Đông không thể nhớ tới việc này, đó là một tiếc nuối nho nhỏ trong lòng hắn.
Hắn không nhớ nổi vẻ mặt Tiền Tây lúc đó. Trí nhớ của hắn chỉ dừng lại ở cái tát kia cùng khóe miệng rớm máu của Tiền Tây, lúc đó cậu chảy máu nhưng chẳng có biểu lộ gì tỏ ý muốn đứng dậy. Chuyện xảy ra sau đó càng giống như một giấc mơ mông lung, toàn bộ tựa một bộ phim điện ảnh mơ hồ.
Tiền Tây nói cậu thừa dịp Triệu Đông ngã bệnh mà cưỡng hôn hắn; Triệu Đông bị cậu ép buộc, bị cậu quấn quýt không có cách nào thoát được. Giữa hai người, ngoại trừ hôn ra thì chưa làm gì cả, đây là điều duy nhất Tiền Tây kiên trì giải thích nhưng không ai để ý tới cậu.
Tiền Tây rốt cuộc thoát khỏi biệt danh dưa tròn, lấy được một cái mới.
Những chuyện xấu xa này đương nhiên trường học sẽ không khuyến khích, thông báo phê bình không có mà trực tiếp buộc nghỉ học.
Triệu Đông chỉ nhớ mang máng ngày đó Tiền Tây dọn dẹp đồ đạc hình như có khóc. Người ngủ chung phòng đã sớm dọn đi, trong phòng chỉ có hai người bọn họ. Tiền Tây bắt đầu khóc lóc than vãn giống như một đứa nhóc, khóc đến mệt mỏi nhưng vẫn không dừng lại. Cậu vừa rơi nước mắt vừa thu dọn đồ đạc, cuối cùng lúc ra đi còn khóc lớn nói gì đó với Triệu Đông.
Sau này bao nhiêu ngày đêm Triệu Đông ôm đầu khổ sở cũng không nhớ nổi rốt cuộc Tiền Tây đã nói những gì.
Hắn chỉ biết lúc đó mình nhào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-le-khong-loi/116465/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.