Nửa năm, Triệu Đông và Tiền Tây từ lớp Mười một lên lớp Mười hai. Từ đó về sau Triệu Đông không nói câu nào với Tiền Tây nữa, ngay cả ngồi cũng không cho Tiền Tây đến gần. Tiền Tây nhìn hắn với ánh mắt như con chó nhỏ bị bỏ rơi, hắn cũng không động lòng. Qua một thời gian dài phát hiện lửa giận đã giảm xuống, hành động lại không tiện nên ngầm cho phép Tiền Tây mon men lại gần nhưng vẫn không nói chuyện với cậu.
Nhất định phải giữ khoảng cách, Triệu Đông tự nhủ.
Sau đó lúc nào nhất định phải nói chuyện, Triệu Đông sẽ ra dấu tay.
Hai bạn học ngủ chung phòng nhìn thấy còn tưởng bọn họ đang chơi trò gì đó, cảm thấy buồn cười. Trong lớp lúc nhàn rỗi sẽ nói về chuyện của bọn họ, bị Tôn Nam vô ý nghe được, hắn ta thầm cười một tiếng.
Tôn Nam rất tự phụ, hắn ta luôn cảm thấy mình có thể làm được việc gì đó lớn lao. Nhưng với tình huống trước mắt, tỷ lệ phá hỏng việc của hắn ta tương đối cao.
Hắn ta thấy nên hẹn Tiền Tây ra một chỗ để nói chuyện bí mật.
Địa điểm chính là khu rừng nhỏ vắng vẻ – nơi hồi đó hắn ta lỡ bước vào gây ra mối hận nghìn năm của mình.
Đi trước là Tôn Nam đang vô cùng đắc ý, Tiền Tây mang vẻ mặt đau khổ theo sau. Sau khi đi ra, Tiền Tây phấn chấn, mũi Tôn Nam hếch sắp đụng tới trời, trông vô cùng vui vẻ.
Gần đây Tôn Nam có chuyện phiền lòng, không phải Lý Bắc có vấn đề gì mà do ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-le-khong-loi/116464/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.