Hình như Lôi Vân ngủ đã lâu và cũng hình như chàng không biết một tý gì về chuyện xảy ra ở trước mặt, nhưng rút cuộc chàng đã lai tỉnh.
Khi chàng tỉnh dậy, chàng đã tới Thiên Nam sơn trang được ba ngày rồi.
Chàng từ từ mở mắt ra nhìn, cảm thấy rất kinh ngạc, và thấy khí huyết trong người chạy rất đều, chân tay mình mẩy thoải mái dễ chịu hết sức. Trước kia, trong người chàng còn có đôi chút khó chịu do vết thương ở bên vai gây nên.
Chàng bỗng trông thấy một bộ mặt vừa đẹp vừa quen thuộc, chàng vội lên tiếng hỏi :
- Thiếu Vân, tại sao chúng ta lại ở đây?
Thì ra thiếu nữ xinh đẹp đang ngồi cạnh chàng chính là Triệu Thiếu Vân.
Nàng thấy chàng hỏi như vậy mặt tươi như hoa nở, tủm tỉm cười và nói :
- Vân đại ca đã tỉnh rồi đấy à?
Lôi Vân mỉm cười ngồi dậy, mắt nhìn bốn chung quanh, thấy mình đang ở trong một cái phòng rộng chừng hơn trượng. Diện tích của phòng này tuy nhỏ, nhưng tất cả những cái gì bày biện ở bên trong đều quý báu khôn lường, nên chàng kinh ngạc hỏi :
- Nơi đây là đâu thế?
Vừa hỏi tới đó, chàng sực nhớ đến những chuyện đã xảy ra trước khi mình ngủ say.
Triệu Thiếu Vân vẫn tủm tỉm cười đáp :
- Nơi đây là Thiên Nam sơn trang.
Lôi Vân lại hỏi tiếp :
- Thiên Nam phu nhân của Thiên Nam sơn trang này đâu? Sự thực bà ta là ai thế?
- Nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-khong-tam-kiem/2755334/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.