Thì ra Lôi Vân trông thấy Thiên Nam phu nhân miệng tủm tỉm cười, rồi bỗng giơ tay trái lên nắn nót lại áo ngực và bà ta còn cởi cái nút áo thứ ba ở trước ngực ra, từ từ thò tay vào trong người.
Lôi Vân thấy thế càng hoài nghi thêm, bụng bảo dạ rằng :
- “Người đàn bà xinh đẹp này có vẻ tà môn thực...”
Chàng chưa nghĩ xong thì Thiên Nam phu nhân đã thở dài một tiếng rất khẽ và lẩm bẩm tự nói :
- Ở sau vườn chúng tôi có trồng hai cây hoa lạ. Nụ hoa to bằng đầu ngón tay cái, nửa đỏ nửa trắng. Đỏ thì như yên chi, mà trắng thì trắng như bạch ngọc, trông đẹp mắt lắm.
Thấy bà nói như vậy, Lôi Vân càng ngạc nhiên thêm và nghĩ tiếp :
- “Bà ta nhắc nhở đến những cái đó làm chi?”
Chàng lại nghe thấy Thiên Nam phu nhân nói tiếp :
- Hai bông hoa ấy vừa thơm vừa đẹp, nếu ai mỏi mệt quá hay có việc gì nhức óc quá không sao ngủ yên được, chỉ cần đi ra ngoài vườn ngửi hai bông hoa đó một cái là cảm thấy dễ chịu, tỉnh táo và tinh thần sảng khoái ngay...
Bà ta nói tới đó, bỗng lộ vẻ hiền từ nhìn mặt Lôi Vân, rồi rất nhu mì nói tiếp :
- Ừ, có lẽ thiếu hiệp mệt mỏi rồi. Người tuổi trẻ như thế này mà trên trán cũng có vết nhăn... Ừ, thiếu hiệp nên ngửi thứ hoa kỳ lạ đó một cái, để tạm thời quên hết mọi việc mà được ngủ yên một giấc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-khong-tam-kiem/2755333/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.