Lôi Vân nghe nói biến hẳn sắc mặt, trong lòng rất thắc mắc, ngơ ngác bụng bảo dạ rằng :
- Chả lẽ y quen biết ân sư chăng? Dù có quen biết ân sư đi nữa, sao nhắc đến ân sư, mặt y lại tỏ vẻ khác lạ như vậy, và thốt ra những lời khiến ai cũng phải nghi hoặc như thế?
Nghĩ tới đó, chàng đưa mắt nhìn đôi mắt quái nhân. Khi nhìn đến mặt thiếu phụ xấu xí, chàng lại rùng mình đến thót một cái, vì lúc này thiếu phụ nhe bộ răng cải mã cười trông càng quái dị thêm. Chàng trầm ngâm giây lát, không sao chịư được, lại lớn tiếng hỏi :
- Người nói như thế có ý nghĩa gì?
Ông già áo đen lại cười vẻ rất hân hoan, và đắc trí, rồi đột nhiên y nín cười và lớn tiếng đáp :
- Lôi Vân, ba mươi năm trước, không một ai biết được tên tuổi của lão phu, cho nên mới gọi lão phu là Cuồng Si, hà hà... Bây giờ, lão phu kể cho ngươi biết được một chuyện. Hơn một tháng trước đây, lão phu tự đặt cho mình một cái biệt hiệu. Đồng thời, cũng nói rõ tên họ của mình ra... hà hà... Thật đấy, từ khi ra đời tới giờ, lão phu cũng không biết tên họ của mình là gì, mãi đến năm ngoài bảy mươi, lão phu mới tìm thấy tên họ của mình.
Lôi Vân kinh hãi hỏi :
- Tên tuổi của tiền bối có liên quan gì đến tiểu bối đâu?
Thiếu phụ xấu xí lại nhe răng cười và bảo ông già kia rằng :
- Băng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-khong-tam-kiem/2755312/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.