Lúc ấy mặt trời chiếu xuống nắng như thiêu, trên đường cái quan không có một ngọn gió và cũng không có một bóng người nào hết.
Người ta thấy đằng xa ở phía bên trái đường cái có một khu rừng rậm. Đồng thời, lại nghe thấy đằng xa có tiếng vó ngựa nhộn nhịp, chỉ trong nháy mắt đã có ba người xuất hiện.
Một người là thiếu niên anh tuấn.
Một người là thiếu nữ trẻ tuổi nhưng xấu kỳ lạ.
Còn người kia là một đại hán trung niên trông mặt rất hung ác.
Ba người đó chính là Lôi Vân, Xú La Sát, và Y Dư Huy.
Lôi Vân đi trước, thỉnh thoảng quay đầu lại liếc nhìn Xú La Sát với Y Dư Huy.
Hình như Y Dư Huy có vẻ chịu nhịn không nổi, vội thúc ngựa đuổi theo và nói :
- Lôi thiếu hiệp, theo ý mỗ thì thiếu hiệp nên chữa vết thương ở trên vai trước thì hơn.
Lôi Vân nghe nói liền dừng cương ngựa lại và lạnh lùng đáp :
- Tại sao ngươi lại cứ quan tâm đến việc của ta như thế nghĩa lý gì?
Giọng nói của chàng lạnh lùng mà thản nhiên khiến Y Dư Huy nghe thấy cũng phải rùng mình kinh hãi, nhưng y vẫn cười ha hả nói tiếp :
- Đại ca là Lục Lâm Minh chủ, còn tôi là thủ tịch Đường chủ của Xích Mi môn, sao lại không quan tâm...
Lôi Vân liếc nhìn Y Dư Huy trong lòng đã bực tức và nghĩ bụng :
- Việc gì ta phải chữa vết thương nho nhỏ ấy? Hừ, ta còn mong nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-khong-tam-kiem/2755309/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.