Lam Vũ nhanh chóng tiến tới vị trí âm thanh phát ra, nó ngày càng rõ ràng, còn có thêm những tiếng cười dâm đãng nữa. Nghĩ một chút Lam Vũ liền tự tạo cho mình một lý do chính đáng một chút, không thể nào là "anh hùng cứu mỹ nhân" được, mình còn không muốn quen quá nhiều người đâu đấy, anh sắp phải rời xa nơi này rồi, tuy rằng sẽ trở lại nhưng ai biết bao lâu, anh không muốn người khác buồn vì mình, cũng không muốn mình đi mà còn để lại tiếc nuối gì, còn về gia đình mình, mình sẽ gặp họ sớm thôi.... Thế là Lam Vũ bèn định giả vờ là người đi ngang qua, bọn kia chắc chắn là những kẻ hung ác, làm việc xấu, có người nhìn thấy mình làm việc xấu tự nhiên là không tha cho người đó, liền lao vào định đánh Lam Vũ, lúc đó anh sẽ giả vờ hứa sẽ không tiết lộ này nọ rồi co vòi một chút, cho người được cứu kia khinh một chút, anh từng đọc tâm lý tội phạm, tất nhiên là có hứa gì thì bọn kia nhất định không tha cho Lam Vũ, rồi anh sẽ có cớ là các ngươi đánh ta, ta đánh lại cho huề, thế là xong, vừa được phát tiết mà không cần phải nhận lời cảm ơn của người khác.
Nghĩ xong anh liền cười khoái chí, chạy gần tới chỗ phát ra âm thanh thì anh giảm tốc độ lại, điều chỉnh lại nhịp thở rồi chỉnh lại cây Vọng Nguyệt cồng kềnh trên lưng một chút. Rồi đi bộ từ từ tới làm như thư sinh ngao du sơn hà, anh từ từ như vậy vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-khach-vo-danh/30705/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.