Cố ý kéo dài thêm vài tiếng ở siêu thị, đợi hai người đã đói tới mức nên dừng cuộc chiến, mới trở về nhà.
Nhưng, đứng ở cổng khu nhà, gặp 1 người quen.
Hoa Thành.
Cái gì đến vẫn đến.
"Tới tìm Chí Chí?" Tôi biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi.
"Cô ấy bây giờ vẫn không muốn gặp tôi." Không ngờ anh ta vẫn rất tỉnh.
"Chúc tiểu thư, xin hãy giúp tôi cầm mấy thứ này cho cô ấy." Hoa Thành đưamột thùng lạnh cho tôi, trong đó chứa hai chai champagne Kruger.
Tôi cung kính nể phục, Hoa Thành, có anh quả nhiên hiểu rõ yếu điểm của Chí Chí.
"Phiền cô nói với cô ấy," Chí Thành nói tiếp: "Tôi sẽ không buông tay."
Nghe những lời lạnh lùng này, tôi không nén được khuyên: "Hoa Thành, Chí Chí không phải người con gái bình thường, từ trước tới nay cô ấy chưa từngkhóc bao giờ, tính cách mạnh mẽ cứng rắn, hai người cứ lãng phí thờigian đến lúc nào đây? Không bằng anh nhường cô ấy đi."
Hoa Thành ngẩng đầu nhìn nhà tôi, trong mắt lóe lên một tia phức tạp, anh lẩm bẩm: "Cô ấy từng khóc, khóc ... rất thương tâm."
"Á?" Tôi ngạc nhiên, sao tôi không biết.
"Phiền cô rồi." Hoa Thành hồi phục tâm trạng, nói cảm ơn tôi rồi quay người lên xe.
Nghênh ngang bỏ đi.
Xách đồ ra khỏi thang máy, ai ngờ khóe mắt liếc thấy một dáng người, làm tôi giật nảy mình.
Nhĩn kĩ, hóa ra là Trang Hôn Hiểu.
Chỉ thấy anh chéo tay, nghiêng người dựa vào thang máy, lặng lẽ nhìn tôi.
"Sao thế?" Tôi thấy thần sắc anh không ổn, vội vàng hỏi: "Có phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-gieng-hac-am/1299430/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.