Các con tin lần lượt rời khỏi máy bay.
Giờ chỉ còn lại hơn hai chục vận động viên, hai phi công, Lăng Độ Vũ và tám tên không tặc.
Đương nhiên, còn có cô gái che mạng kỳ lạ kia nữa.
Nàng đứng ở phía đầu máy bay, thân thể nhỏ nhắn giấu bên trong chiếc áo dài Arab rộng thùng thình, khuôn mặt xinh đẹp chị che phủ bởi tấm mạng mỏng.
Tất thảy đều đang đợi Mokim xuất hiện.
Tuy cô gái không hề động đậy, nhưng Lăng Độ Vũ vẫn có thể từ những rung động nhỏ nhất trên cơ thể nàng, nhận ra hô hấp đang nhanh dần.
Từ nãy đến giờ, nàng luôn biểu lộ vẻ bình tĩnh và lạnh lùng.
Sự khẩn trương này có phải là do đây là thời khắc quan trọng? Hay là do nàng ta sắp được gặp "ngài Mokim"?
Giữa bọn họ rốt cục có quan hệ thế nào?
Tại sao phải giết người để ép Mokim xuất hiện?
Mokim tại sao không muốn để họ cứu đi?
Một loạt các vấn đền nảy ra khiến đầu Lăng Độ Vũ như muốn nổ tung.
Chiếc cầu thang lên máy bay chợt vang lên tiếng chân người.
Có người đang chậm rãi bước lên.
Mọi ánh mắt đều tập trung ra ngoài cửa.
Một người Arab cao lớn chậm rãi bước vào bên trong.
Mặt ông ta đầy những nếp nhăn, xem ra ít nhất cũng phải hơn tám mươi tuổi, thân hình gầy gò, nhưng bước chân vẫn tràn đầy sức mạnh. Da ông ta đen hơn so với da người Arab bình thường, có thể là do có chút huyết thống của người da đen.
Gã lùn quát:
- Giơ tay lên!
Ông già như chẳng nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-do-vu/3958084/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.