Suốt hơn mười ngày ngồi trên lưng ngựa, thẳng một đường trèo đèo lội suối rời khỏi Lan Châu, rốt cục cũng đến được ranh giới Phụng thành.
Thiết Kiếm môn xuất môn hơn mười người trong chuyến này, nhưng khi trở về tính luôn Mạc Thu cùng Nhất Kiếm cũng chỉ sót lại chưa đến mười người. Điều này làm vài vị đệ tử nghênh đón trước cửa mặt mày biến sắc.
“Đi vào nói sau!”
Lục Ngọc xoay người xuống ngựa, lập tức cùng những người đó tiến thẳng đến đại sảnh.
Lần trước đến Phụng thành cách đây đã hơn chín năm, tầm mắt Nhất Kiếm lướt nhanh qua quang cảnh trên đoạn đường lớn quen thuộc, dường như, thoáng qua cái loại cảm giác đã trôi qua mấy kiếp nhân sinh.
Mạc Thu khi đó nho nhỏ, be bé, hiện giờ đã đủ chiếm trọn ***g ngực mình, thời gian thấm thoát thoi đưa, thật sự không có điểm dừng.
Ánh mắt Nhất Kiếm thoáng kinh ngạc khi nhìn thấy khối chiêu bài Thiên Hương lâu nằm đối diện cửa lớn của Thiết Kiếm môn. Dự định truy vấn Mạc Thu, lại thấy y, từ hôm qua đến nay vốn kiên quyết không muốn phân kỵ, giờ phút này lại vội vã vì xuống ngựa mà lảo đảo thân hình suýt nữa té ngã. Nhất Kiếm lập tức giúp y đứng vững, dìu Mạc Thu quên luôn chuyện muốn hỏi.
(=)))……khổ nhục kế)
Tiếng chuông bên trong Thiết Kiếm môn nặng nề ngân vang. Thanh âm dùng để triệu hồi đệ tử của các viện. Mạc Thu ngưng thần lắng nghe, đại khái nhận ra chuyện gì sắp phát sinh.
Hàn phong thấu cốt như cắt ngang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-dang-giang-ho-chi-thiet-kiem-xuan-thu/2520786/quyen-2-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.