Nhất Kiếm đẩy Mạc Thu ra xa một chút, nhìn chăm chăm vào mắt Mạc Thu:
“Tiểu Thu, công phu của ngươi hiện nay còn không đến nơi đến chốn, không nên đi tìm Lục Ngọc gây sự.”
Mạc Thu lưu luyến không muốn rời khỏi ***g ngực Nhất Kiếm, cọ vài cái, miễn cưỡng phải buông ra.
“Hiên nay ả đang bị trọng thương, chỉ còn ba thành công lực thôi.”
“Dù chỉ còn ba thành nhưng ngươi đánh cũng không lại.”
Nhất Kiếm nói.
Từ trước đến nay võ công chính là nỗi đau canh cánh của Mạc Thu. Bây giờ lại bị Nhất Kiếm phủ phàng nói thẳng, y cảm thấy toàn thân thực khó chịu, bực bội a. Mạc Thu không cam lòng dự định phản bác, vừa mới mở miệng liền có một viên thuốc tròn tròn lọt ngay vào miệng y.
Mạc Thu le lưỡi, hai má nhất thời nhăn nhúm còn hơn cả trần bì*.
(Nguyệt: tên tuổi hoành tráng zậy chứ anh google nói nó là vỏ quýt a, vỏ quýt =.= -> suy ra: ý là cái mẹt của ẻm giống như miếng vỏ quýt phơi khô T_T)
“Đắng quá a!”
Hương vị đắng chát khiến Mạc Thu không khỏi cảm thấy kinh tởm, y làm động tác muốn nhả viên thuốc ra. Song nhãn Nhất Kiếm nguyên bản đang túy đến mê man đột nhiên bộc phát *** quang, hét lên:
“Đem nó nuốt xuống, không được nhổ ra!”
Thanh âm Nhất Kiếm trầm ổn, bẩm sinh chất giọng có tính uy nghiêm, không để Mạc Thu có một tia chống cự.
Mạc Thu bình thường dám đối với Nhất Kiếm bất phân lớn nhỏ. Kỳ thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-dang-giang-ho-chi-thiet-kiem-xuan-thu/2520784/quyen-2-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.