Tiểu Xuân thấy Vân Khuynh vì mình mà hôn mê, liền đưa vào đại sảnh trong khách điếm để chẩn bệnh.
Hắn biết Vân Khuynh sợ bẩn, nên kiếm một bộ chăn đệm thật sạch sẽ cho y nằm. Hễ cứ khám cho hai, ba người xong lại liếc nhìn một cái, xem y đã tỉnh chưa. Cứ vòng đi vòng lại như vậy suốt một ngày hai đêm, bệnh của đám người ở trấn trên thậm chí cũng đã chẩn xong hết cả rồi mà Vân Khuynh vẫn chưa tỉnh lại, khiến Tiểu Xuân thập phần lo lắng.
Đưa mắt nhìn Vân Khuynh bất động sau bức bình phong, Tiểu Xuân ôm hài tử vẫn còn khóc thút thít giao cho Mục Tương đang đứng ở cửa, thấp giọng nói: “Khi nãy ta đã cho tiểu ma tinh này uống một chút dược, giờ cũng không sao rồi. Ngươi thay ta coi sóc nó, đừng để bọn họ cướp đi lần nữa. Cứ dọa nó kinh hãi như vậy, không khéo lại chết yểu.”
Hài tử kia vùng vùng vẫy vẫy, nước mắt đầm đìa chảy xuống khóe môi trông rất tội, đưa tay về phía Ôn Ngọc đang đứng cạnh Mục Tương, sụt sịt nói: “Tỷ tỷ, ôm …”
Tiểu Xuân cười: “Tiểu gia hỏa này không thích bị nam nhân ôm, chỉ thích nữ tử. Thật không hiểu sư huynh dạy dỗ nó thế nào.”
Ôn Ngọc có chút lúng túng đưa mắt nhìn Mục Tương một cái, y chỉ cười, giao tiểu hài tử cho nàng, rồi nói: “Chưởng môn phái Hoa Sơn vây đánh Ô Y giáo, bị Lan Khánh hạ Phụ cốt chi độc. Lan Khánh nói giải dược nằm trên người hài nhi của hắn. Chẳng hay Triệu huynh đệ khi nãy khám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-dang-giang-ho-chi-ma-giao-giao-chu/121958/chuong-3-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.