Tiểu Xuân thấy Vân Khuynh đồng ý, trong lòng có chút kinh ngạc, cứ tưởng bản thân còn phải thuyết phục nhiều nữa thì Vân Khuynh mới chịu đáp ứng. Hắn mừng rỡ xoa xoa tay Vân Khuynh, vỗ nhè nhẹ lên gò má y mấy cái, rồi cùng Mục Tương bước ra cửa.
“Triệu huynh đệ cùng Vân huynh đệ tình cảm thật tốt.” – trong lời nói Mục Tương chứa đầy tiếu ý.
Tiểu Xuân vênh mặt lên tự đắc: “Làm sao tốt bằng ngươi cùng Tiểu Hàn. À mà phải rồi, Tiểu Hàn nhà ngươi đâu? Sao không thấy hắn?”
Bước ra gần cửa, Tiểu Xuân mới để ý thấy một hồng y nữ tử đang đứng ở hàng đầu tiên trong đám nhân sĩ, vẻ mặt lo lắng. Vừa thoáng trông thấy Mục Tương nàng ta đã gọi toáng lên: “Mục đại ca!”
Mục Tương quay sang nói với Tiểu Xuân: “Tiểu Hàn đang ở dưới chân núi Yến Đãng.” Rồi sau đó vẫy tay gọi nữ tử kia tới, giới thiệu với Tiểu Xuân: “Đây là Ôn Ngọc. Ôn Ngọc, lại đây tiếp kiến Triệu huynh đệ đi.”
Ôn Ngọc vận một bộ hồng y trang nhã, dung mạo xinh đẹp như hoa, từ đôi chân mày toát lên một thứ khí khái anh hùng, tay chân vung vẩy tự nhiên, không chút ngần ngại, thoạt nhìn biết ngay là nữ nhân giang hồ.
Tiểu Xuân nghe Ôn Ngọc nói: “Tại hạ Ôn Ngọc, là người của Tương Môn. Xin bái kiến Triệu thiếu hiệp. Đa tạ thiếu hiệp đã ra tay cứu giúp.” Ánh mắt nàng ta dừng lại trên người hắn, nhìn chằm chằm không rời, sau đó liền sững sờ, hai má dần dần đỏ ửng.
“….” Tiểu Xuân trố mắt, cúi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-dang-giang-ho-chi-ma-giao-giao-chu/121957/chuong-2-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.