Đường về phía nam, là về cốc, cũng là về nhà.
Chưa hết tháng một, trời còn lạnh.
Tiểu Xuân thật không dễ dàng gì tìm được nhà của một nông gia, lấy bạc vụn đổi lấy hai bộ quần áo quê mùa cho Lan Khánh cùng với bản thân có cái mà thay. Tiếp đó lấy hai bộ màu đen với màu trắng đều đã nhuốm máu kia đem đốt hết, mang theo bọc màn thầu mà vị đại thẩm nông gia đã khăng khăng nhét vào tay hắn làm lương thực, cùng với Lan Khánh nam du.
Hắn cùng với đại sư huynh nhà hắn coi như đang đi dạo chơi, trên đường lúc đi lúc nghỉ. Bất quá chỉ có vị sư huynh này cứ đi tới đi lui rồi toàn đi sai đường. Lúc thì đi đằng đông, lúc thì đi đằng tây, lại phải mất bao công sức mới kéo hắn về đúng đường được.
Giữa hai người cũng không còn vẻ đề phòng như trước đó. Tiểu Xuân còn cẩn thận nhìn, nghe, hỏi, khám qua, Lan Khánh chính là hết mười phần tẩu hỏa nhập ma, không thể nào là giả được.
Cái khác thì không dám nói, về y thuật hắn cũng cho là quá khá đi chớ. Nếu không ngày hôm đó giả trang thành Trân Châu bị hôn mê đi, đến lúc Tiểu Xuân muốn thăm mạch cho hắn, cũng sẽ không lập tức tỉnh lại rồi vờ như lên cơn hoảng loạn.
Thế nhưng đối mặt với Lan Khánh lúc này, Tiểu Xuân chỉ cảm thấy như mình đang mang theo một hài tử to đầu không hiểu chuyện cùng đi, không có khúc mắc cũng không có cản trở, ở chung còn có thể nói là khá hòa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-dang-giang-ho-chi-duoc-su-trieu-tieu-xuan-lich-hiem-ky/4604004/quyen-2-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.