Tiểu xuân… Tiểu xuân…
Thế nào lại có cảm giác như có người gọi hắn? Tiểu xuân ngẩng đầu, con ngươi đảo qua đảo lại không ngừng, nghe ngóng cẩn thận, rốt cuộc không nghe thấy âm thanh nào cả.
[Là ma sao?] Tiểu xuân lẩm bẩm.
Trong sơn động, lửa cháy rất mạnh, cho dù bên ngoài kia tuyết dày che phủ sơn lộ, hàn khí vẫn bị ngăn trở, không cách nào tiến vào gây phiền toái cho hai người đang nghỉ ngơi bên trong.
Tiểu Xuân cầm nhánh củi khô khơi lửa, khiến cho ngọn lửa bị dấy lên bập bùng.
[Sư huynh, tỉnh rồi à?]
Lan Khánh mới mở mắt ra, Tiểu Xuân đã cảm thấy hơi thở chuyển loạn, liền mở miệng [Ngươi ngủ đã ba ngày rồi, bên ngoài tuyết rơi mạnh quá lấp mất sơn lộ, hiện giờ không có đường đi, cho nên tiểu đệ mới đưa ngươi đến chỗ này nghỉ ngơi, đợi một lát tuyết ngừng rồi mới lên đường tiếp được.]
Lan Khánh lật áo ra xem thử, vết thương bên bụng phải đã được Tiểu Xuân băng bó cẩn thận. Nhìn thấy vết thương này, hừ một tiếng liền nói [Cơ hội tốt như vậy, ngươi sao lại không thừa cơ mà trừ bỏ ta đi, cũng để cho tình lang của ngươi từ nay bớt đi tên địch nhân này, vĩnh viễn có thể an tâm.]
[Sư huynh ngươi hà tất phải dùng lời lẽ kích ta… Chuyện gì nên làm, ta đều biết rõ. Người của Thần Tiên Cốc, thì nên quay về Thần Tiên Cốc, sư phụ không nói bắt ngươi chết, Tiểu Xuân sẽ không để ngươi chết. Huống chi…] Tiểu xuân dừng một lúc, mới từ từ nói [Sư huynh từ trước đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-dang-giang-ho-chi-duoc-su-trieu-tieu-xuan-lich-hiem-ky/4604003/quyen-2-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.