Chương trước
Chương sau
Lúc Hàn Hàn trở về cũng giống như khi đi, ngồi cùng một xe ngựa với Kim Hoa, mấy nhạc công còn lại ngồi ở xe khác, theo ngay sau bọn họ.

Cửa xe đóng kín không có màn che cũng không thể đẩy lên để nhìn ra ngoài, Hàn Hàn không cách nào nhìn thấy cảnh đường phố, cũng vô pháp biết được chính mình là đang ở chỗ nào.

Xe ngựa nhẹ nhàng đong đưa, đêm sớm đã về khuya, bên dưới vành mắt của Kim Hoa đọng chút mệt mỏi, Hàn Hàn nghĩ thầm buổi biểu diễn lần này khẳng định không đơn giản, bằng không Kim Hoa sẽ không mạo hiểm nguy cơ y chạy trốn mà dẫn y ra ngoài.

Trên người Kim Hoa không có huyết vị, nhưng một sát thủ chân chính không nhất thiết phải thấy máu mới giết người, tựa như ngày ấy hạ độc y, chỉ cần một ít bột phấn trí nhân vu tử, qua mấy ngày phát tác, thế là xong.

Thừa lúc Kim Hoa nhắm mắt dưỡng thần, y tìm một khe hở hẹp, dùng ngón tay bắn ra chút bột phấn nhập vào trong ánh trăng.

Phấn màu ngân bạch gần như không thể phát hiện, vô sắc vô vị, là Tục thiên cao sau khi phơi nắng nghiền nát mà thành, theo tiếng vang của vó ngựa, rơi xuống tảng đá trên đường xe ngựa đi qua, sau đó, không còn lưu lại bất cứ dấu vết gì.

Sau màn hiến vũ ngày thu kia, danh tiếng của Thủy Nguyệt lâu càng ngày càng vang xa, Kim Hoa lãnh đạm xinh đẹp khiến người người thán phục, ngay cả Hàn Hàn cầm sư câm phía sau hắn dù dung mạo bất kinh nhân cũng bị chú ý.

Mama căn bản không đáp ứng chuyện tìm thêm người hầu lúc trước, bởi vì Kim Hoa chỉ dẫn y rời lâu lần đó mà thôi, sau đó y lại trở về làm công việc của một tên tiểu tư như cũ.

Nhưng điều này cũng không quan trọng, Hàn Hàn nghĩ. Mục đích của y ra ngoài đêm đó đã đạt được, hiện giờ chỉ chờ gió đông nổi lên. Nếu y vận khí tốt, không lâu sau sẽ có người biết y ở chỗ này.

Ngày lại qua ngày, võ công cũng là luyện qua từng ngày, Hàn Hàn không để chính mình buông lỏng, mỗi ngày đều giành ra một hai canh giờ để luyện võ, mất đi nội lực cũng không sai biệt lắm, y cầm chổi thay kiếm, một bộ Hàn sơn kiếm pháp vẫn có uy lực kiếm phong vù vù.

Hôm nay, gió đêm đặc biệt lạnh đến thấu xương, Hàn Hàn bưng bình rượu ấm áp đi qua hành lang dài, bỗng nhiên trong lòng có cảm giác lạ, ngẩng đầu nhìn ra ngoài hành lang những bông tuyết rơi nhè nhẹ.

Mùa đông cũng đã tới, nguyên lai, y đã ở nơi này lâu như vậy.

Giữa mũi cảm thấy khí tức lãnh liệt của sương tuyết, những bụi tuyết như cánh hoa bạch sắc nở rộ trên cành khô, khiến y có một loại ảo giác, như trở lại rừng bạch mai ở Tả Ý sơn trang.

Tiếng tuyết rơi xuống đất khe khẽ, cơ hồ như không thể nghe thấy, thanh âm trong tai y theo lúc bắt đầu trận tuyết này, cũng dần dần càng nhỏ, thẳng đến khi quy về một mảng yên tĩnh.

Cái gì cần đễn cũng sẽ đến.

Kỳ thực y lúc trước có mấy lần đứt quãng không nghe thấy gì, vốn còn tưởng có thể kéo dài lâu một chút, không nghĩ tới vẫn là bị điếc.

Cửa Xuân Nhật thính vừa mở ra, một tên tiểu tư trẻ tuổi tướng mạo khôi ngô thò đầu ra nhìn quanh, thấy Hàn Hàn đang đứng dưới hành lang ngắm tuyết không nhịn được hươ hươ tay, thấp giọng hô: “Lão Đại, Kim Hoa nhi đang chờ rượu của ngươi!”

Khóe mắt Hàn Hàn thoáng thấy quang ảnh chớp động, quay đầu lại vừa vặn nhìn thấy tiểu tư kia mở miệng nói chuyện với y, y ngẩn ra một lúc, thấy rõ đối phương nói cái gì, liền đi về phía hắn cùng bước vào nội sảnh.

Trong đại sảnh hôm nay không hề có những hành động và thanh âm bất nhã khiến người ta liên tưởng, chẳng qua chỉ là tiệc rượu đơn thuần. Tính cả Hàn Hàn vào sau, bên trong tổng cộng cũng chỉ có năm người.

Kim Hoa bị Mạc Đại ôm chặt trong lòng, hai người đưa lưng về phía Hàn Hàn ngồi trên nhuyễn tháp chơi cờ, trên tháp có vài món ăn vặt tất cả đều là thứ Kim Hoa yêu thích, còn có một bình rượu rỗng.

Hàn Hàn tiến lên thay rượu nóng, lúc này Kim Hoa hạ sai một quân cờ trắng khẽ hừ một tiếng, Mạc Đại kia lập tức giúp hắn thu hồi lại, lại khiến nam tử ngồi đối diện bọn họ tức giận đập tay xuống bàn.

“Khởi thủ vô hồi, khởi thủ vô hồi các ngươi hiểu không đó?! Sao lại có người vô sỉ như vậy hạ cờ còn muốn lấy lại, đặt lại đó cho ta!” Nam tử kia bực mình nói.

“Bất quá chỉ là chơi cờ, lão Nhị ngươi hà tất phải so đo từng tý như thế!” Mạc Đại vốn đang sờ sờ khuôn mặt của Kim Hoa, liếc mắt thấy người tới gần rót rượu là Hàn Hàn, liền buông lỏng Kim Hoa, ngược lại ôm chặt Hàn Hàn.

“Tiểu mỹ nhân hôm nay sao ngươi lại tới trễ như vậy?” Mạc Đại giang rộng hai tay, tư thế muốn đem Hàn Hàn ôm trọn vào lòng, Hàn Hàn tức khắc nhảy về phía sau gần mười bước, hoảng sợ trên mặt người có mắt đều nhìn ra được.

Hàn Hàn lẩm bẩm niệm vài câu trong miệng, cũng chỉ có Kim Hoa biết cách đọc môi mới hiểu được.

Y sau đó vỗ vỗ tay áo của mình hướng Mạc Đại làm vài động tác thoạt nhìn cũng biết là muốn đoạn tử tuyệt tôn người ta, hung hăng trừng mắt nhìn hắn.

Mạc Đại phá lên cười, hắn mặc dù mấy lần suýt không xong dưới tay Hàn Hàn, nhưng Hàn Hàn trời sinh lại đúng khẩu vị của hắn, khiến hắn thực sự là bỏ chẳng được, rời cũng không xong.

“Tới đàn một khúc ta nghe đi!” Mạc Đại nói, tiểu tư bên cạnh lập tức đem cầm tới.

Hàn Hàn lắc đầu, đại tinh tinh kia khiến y chán ghét, còn tâm tình đâu mà đánh đàn, kia quả thực là vũ nhục cầm, vũ nhục từ khúc, còn vũ nhục cả chính mình.

“Đại ca, chẳng lẽ đây là cái kia tiểu mỹ nhân cầm sư khiến ngươi nhớ mãi không quên, hai ba ngày lại chạy từ xa tới nhìn?” Mạc Nhị bên cạnh không tin nổi nhảy dựng lên.

Mạc Nhị run run chỉ vào tay Hàn Hàn. “Tên này mặt nhìn bẹp như viên bột chiên, tay chân vụng về căn bản chẳng có gì đáng giá, đại ca ngươi từ khi nào lại thích ăn loại này? Ngươi thích nam nhân trong nhà không ai quản ngươi, nhưng cũng phải tìm một người nhìn được một chút a! Nhìn tên này, tên này...”

Mạc Nhị nhìn Mạc Đại, Mạc Đại vẻ mặt không thèm để ý; Mạc Nhị lại nhìn Hàn Hàn, Hàn Hàn bộ dạng mặc kệ chuyện không liên quan đến mình thuận tay dùng trúc lam kều bình rượu rỗng, xoay người rời đi.

Mạc Nhị tất nhiên không thể chấp nhận để một kẻ chỉ là tiểu tư coi thường như vậy, hắn dùng lực rút bội kiếm bên hông ra đánh úp về phía Hàn Hàn, Hàn Hàn chuyển người vài cái liền khiến hắn quay vòng vòng.

Hai người của Mạc gia này công phu căn bản không tốt, Hàn Hàn cười lạnh một tiếng đoạt lấy bội kiếm của Mạc Nhị đẩy hắn về phía Mạc Đại, sau đó bội kiếm trong tay liền “Hưu – ” một tiếng, dùng sức bắn ra, xẹt qua mặt hai người kia.

Mạc Nhị bị dọa đến mức cả người đổ mồ hôi lạnh, hắn nhìn phía sau, thanh kiếm sắc bén kia không ngờ lại vững vàng mà đóng thẳng vào giữa xà nhà.

Mạc Đại cũng một thân mồ hôi lạnh, nhưng hắn một tay vỗ lên bả vai đệ đệ, miễn cưỡng mĩm môi cười nói: “Như thế nào lão Nhị, người đại ca chọn, là quá đủ tư vị đi?”

Một chưởng của Mạc Đại khiến Mạc Nhị đột nhiên bừng tỉnh. Đúng rồi, hắn từng thấy qua ánh mắt kia, với khả năng nhận thức người khác của hắn, chỉ cần là người hắn đã gặp qua, chỉ bằng thân hình khí thế, cũng đủ để hắn nhận ra khi gặp lại.

Nhưng một người anh tư táp sảng bên ngoài Tô Tuyết lâu như vậy, làm sao có thể ở nơi này?

Kim Hoa ngồi trên tháp, chén trà trong tay buông lỏng, rơi trên mặt đất vỡ thành từng mảnh. Đôi môi hắn hé mở, khe khẽ phát ra hai chữ: “Tiễn khách –”

Kim Hoa gần đây tính tình có phần cáu kỉnh, Hàn Hàn thực sự không biết mình đắc tội hắn chỗ nào, này bất quá chỉ là một hài tử mười lăm tuổi, cũng không ngờ bản thân đối hắn rất tốt, quả thực xem hắn như thân đệ đệ của mình.

Có lẽ là do thời tiết quá lạnh, vết thương cũ trên người Kim Hoa cũng không ít, mùa đông vừa đến tuyết bắt đầu rơi cả người liền thấy không thoải mái, ngay cả sắc mặt cũng rất khó coi.

Hôm nay mama phân phó trù phòng đôn chung dược thiện, bảo Hàn Hàn đặc biệt mang tới cho Kim Hoa.

Hàn Hàn bưng bát thuốc bổ còn nóng hổi đi qua hành lang dài lộng gió tới trước cửa phòng Kim Hoa, đang định đẩy cửa vào trong, lại nghe thấy một tiếng nức nở tinh tế.

Hàn Hàn ngây ra một lúc, thanh âm kia giống như con mèo quấy nhiễu cào lên ngực y, khiến y run lên.

Trong phòng truyền ra giọng nói trầm thấp của nam tử, kèm theo sau đó là tiếng thở dốc rất nhỏ. Kim Hoa đã nhiều ngày vẫn chưa tiếp khách, người trong phòng hắn lúc này là ai, Hàn Hàn không cần nghĩ nhiều cũng có thể đoán được.

Hàn Hàn muốn chạy, nhưng lại lo lắng, Kim Hoa cho tới bây giờ không hề biết cự tuyệt người kia, người kia đối với hắn mà nói chính là trời, là đất, là toàn bộ tính mạng của hắn, cho nên Hàn Hàn chính là, không an tâm.

Tảng sáng gà gáy, tiếng động trong phòng cuối cùng cũng dừng lại. Một hồi âm thanh sột soạt mặc quần áo, nam tử ăn vận sang trọng tướng mạo khoan thai mở cửa  bước ra.

“Ta còn đang nghĩ là ai đứng bên ngoài nghe lén cả một đêm, nguyên lai là ngươi.” Liễu Trường Nguyệt khuôn mặt đầy tươi cười.

Hàn Hàn nhìn kỹ môi Liễu Trường Nguyệt, sau khi biết rõ hắn định nói cái gì, không hờn giận mà liếc người này một cái.

“Đúng rồi, nghe nói tai ngươi đã muốn nghe không được nữa. Vừa điếc lại vừa câm, như thế nào, còn không chịu thần phục Thanh Minh các của ta, thật sự muốn kéo dài thêm, cho đến khi trở thành một hoạt tử nhân sao?” Liễu Trường Nguyệt nói, vẻ mặt không hề có ý uy hiếp, nhưng Hàn Hàn lại có thể cảm nhận rõ người này đã có chút bực mình, bằng không hắn cũng sẽ không cố ý ở trong phòng Kim Hoa nghỉ lại đến bây giờ, biết rõ y ở bên ngoài còn khiến y chờ lâu như vậy mới đi ra.

Hàn Hàn lắc đầu.

“Ta cũng rất ít khi cho người khác nhiều cơ hội như vậy.” Liễu Trường Nguyệt nói.

Hàn Hàn lục lục trong người, lấy giấy bản cùng bút thông phô huynh đệ làm cho ra, sau khi viết lên trên mấy câu đưa cho Liễu Trường Nguyệt.

Liễu Trường Nguyệt cầm cổ tay Hàn Hàn, đưa gần lại đọc được mấy câu trên giấy: “Họ Hàn cả đời là đệ tử Hàn Sơn phái, có thành quỷ cũng sẽ không thay đổi!”

Lực đạo Liễu Trường Nguyệt nắm lấy Hàn Hàn dần dần tăng lên, siết chặt đến nỗi Hàn Hàn còn tưởng rằng nghe được tiếng xương tay của mình bị nghiền nhỏ.

Liễu Trường Nguyệt vẫn mỉm cười, hắn tựa vào bên tai Hàn Hàn khẩu khí mềm mại, giống như người đồng cảm thủ thỉ nói: “Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, chẳng lẽ thực sự là ta đối với ngươi quá tốt, tốt đến mức khiến ngươi tưởng rằng mình đến Thanh Minh các làm khách, mà không phải một tên tù nhân tính mạng ngàn cân treo sợi tóc?”

『 nghe không được, ngươi nói cái gì ta cũng không có hứng thú nghe, cũng không nghe được! 』 Hàn Hàn không muốn nhìn mặt Liễu Trường Nguyệt, liền ngửa cằm lên cao, ánh mắt nhìn thẳng lên trời.

Liễu Trường Nguyệt bỗng nhiên chế trụ cằm Hàn Hàn, khiến mặt người này hường thằng vào hắn. Hắn dùng loại ánh mắt nhìn thấy con mồi nhìn thẳng Hàn Hàn, khiến da đầu Hàn Hàn tê dại.

“Ngươi đoán xem, ta hiện nay đang nghĩ gì?” Liễu Trường Nguyệt hỏi.

Hàn Hàn khịt khịt mũi, hừ một tiếng.

“Ta đang nghĩ nên cho Bạch Sương tìm vài ân khách khai bao cho ngươi, hay là đêm sau trực tiếp cho ngươi thị tẩm. Ta chỉ muốn lòng trung thành của ngươi, còn lại cái gì cũng không trọng yếu, nhưng nếu có thể được cả đôi đường thì hẳn là rất tốt. Lúc Kim Hoa nhập môn so với ngươi còn bướng bỉnh hơn, nhưng ngươi xem bộ dạng hắn hiện giờ, quả thực nhu thuận như một chú thỏ con...” Liễu Trường Nguyệt đáy mắt chợt lóe hàn quang. “Nhưng ngươi suy cho cùng cũng khác Kim Hoa, võ lâm vọng tộc, danh môn chi hậu... Ngươi này một gốc ngọc thụ so với Tiểu Hoa nhi điềm đạm đáng yêu, thực sự vô pháp đánh đồng... Nhưng cũng đừng khiến ta dùng phương pháp tối phá hư...”

Hàn Hàn nghe Liễu Trường Nguyệt nói như vậy, một cỗ nộ hỏa trong lòng liền trào dâng. Chẳng lẽ Kim Hoa khi đó cũng là bị bắt buộc, hơn nữa còn là bị người phá huỷ mới không thể không tuân?!

『 súc sinh a! 』 Hàn Hàn mắng to trong lòng, giơ tay lên ra sức đâm thẳng vào cặp mắt của Liễu Trường Nguyệt.

Ràng buộc của Liễu Trường Nguyệt lúc này buông lỏng, lực đạo vừa thu lại, khẽ đẩy một chút, liền khiến Hàn Hàn tứ cước triêu thiên bay qua lan can, một đường ngã vào hồ nước trong hoa viên.

“Ùm” một tiếng rơi vào hồ nước, nước ao lạnh như băng đến tê cóng, Hàn Hàn cả người lập tức đông cứng lại, vùng vẫy một hồi mới từ trong hồ đứng lên.

Liễu Trường Nguyệt lưu lại bóng lưng tôn quý tôn quý của hắn, tiêu sái thong dong bước đi. Hàn Hàn hai tay xoa xoa vào nhau bỗng nhiên hắt hơi mấy cái, cố gắng bò lên bờ.

Không có nội công hộ thể quả nhiên vẫn là không xong, Hàn Hàn nghĩ trong đầu.

Trước kia dựa vào nội lực có thể làm cơ thể đông noãn hạ lương, y phục ướt còn có thể dùng nội lực hong khô, nhưng hôm nay không cách nào làm như vậy.

Thật vất vả mới bò được lên bờ, vừa nhấc đầu, liền thấy Kim Hoa không biết từ khi nào khuôn mặt tái nhợt như quỷ mị đứng trước mặt y.

Kim Hoa cũng không thèm để ý Hàn Hàn vừa rồi bò lên rất vất vả, giơ chân đạp y một cái, lại khiến y ngã thẳng vào hồ nước trên mặt đã có một lớp băng mỏng.

Kim Hoa nói: “Ngươi nếu như dám vô lễ với chủ thượng như vậy lần nữa, ta lập tức giết ngươi!”

Hàn Hàn cho rằng Kim Hoa nổi giận, thế nhưng trong một khắc kia rơi xuống hồ lại thấy khóe miệng Kim Hoa, mạc danh kỳ diệu lại khẽ nhếch lên một nụ cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.