Vừa bước vào nhà ăn, Hàn Hàn cảm thấy vô cùng sửng sốt.
Ngồi tại chủ vị Mục Tương cử chỉ tao nhã dùng bữa, mà vị trí Ôn Ngọc mới ngồi hôm qua, hôm nay lại đổi thành một tiểu oa nhi bạch ngọc điêu trác, tay cầm bát cháo vừa thổi vừa húp.
Đứa bé kia vừa nghe được tiếng bước chân của Hàn Hàn lập tức quay đầu lại, nhìn thấy y, cặp mắt to tròn linh động thông minh nheo lại mỉm cười, nụ cười khiến cả sống lưng Hàn Hàn lạnh toát.
“Tiểu Hàn Nhi ngươi khả thức dậy thực sớm, như thế nào, có ngủ được không?” Tiểu Xuân hỏi.
“Đã nói bao nhiêu lần đừng gọi ta là Tiểu Hàn Nhi!” Chỉ cần nghe ngữ khí kia, Hàn Hàn liền nhận ra đối phương là ai.
Y bước lên phía trước hai bước, vốn là muốn bắt đầu hỏi tội, nhưng khi thấy thần sắc trên mặt đối phương không được tự nhiên cùng thân hình nhỏ bé kì lạ, ngữ khí lại trở nên mềm nhũn: “Ngươi đây là...... Làm sao vậy?”
Tiểu Xuân ăn hết hai muỗng cháo, liếc mắt nhìn Mục Tương. “Ta đã nói với Mục Tương.”
Mục Tương buông chiếc đũa: “Triệu huynh đệ trên người có thương tích, sư môn hắn có một môn công phu có thể giúp thương thế của hắn khỏi hẳn, nhưng sau khi tu tập môn công phu kia, liền biến thành bộ dạng như thế.”
Tiểu Xuân nghe vậy gật gật đầu, dường như cũng rất không thích thân hình ngẳn ngủn của bản thân bây giờ.
Mục Tương mở miệng nói chuyện khiến Hàn Hàn thiếu chút nữa mắc nghẹn, y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-dang-giang-ho-chi-am-tuong-tu/1909868/quyen-1-chuong-3-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.