Ôn Ngọc có chút sửng sốt. “A Tương!” Người nọ đứng ở nơi đó từ khi nào? Có phải hay không đã nghe thấy những lời đùa giỡn khi nãy!
Mục Tương đi vào trong viện, liếc nhìn cửa phòng Hàn Hàn đóng chặt, mang theo nụ cười ôn hòa như trước hỏi: “Tiểu Hàn còn chưa trở về?”
“A...... Ân......” Ôn Ngọc lắc đầu.
“Kia không có việc gì.” Mục Tương lạnh nhạt nói.
May mắn không có nghe đến! Ôn Ngọc nghĩ trong đầu.
Mục Tương đến quá giờ ngọ cũng chưa thấy mặt Hàn Hàn, thẳng cho đến lúc dùng bữa tối, Hàn Hàn mới không biết từ chỗ nào xông ra, kính tự nhập tọa (tự mình ngồi xuống).
Bàn bát tiên[1] làm từ gỗ lim có tám vị trí, Hàn Hàn chọn chỗ cách Mục Tương xa nhất ngồi xuống, Mục Tương không nói gì, trái lại kia Ôn Ngọc lại hướng y nháy mắt, một mực ra hiệu chính mình sẽ không đem đối thoại của bọn họ nói ra, khả Hàn Hàn nhìn hoài không hiểu, còn tưởng rằng mặt nàng cứ giật giật liên tục như vậy, chẳng lẽ là bị bệnh sao?
Ăn một chút đồ ăn, vừa tiên ngư vừa dược thiện, còn có món kia mãi không đổi gà hấp nhân sâm, Hàn Hàn biết này đó đều là do Mục Tương cố ý phân phó, vì thế sau khi ngồi xuống liền vùi đầu cố ăn, nói cũng không nói.
“Ngọc Nhi, lá thư ngươi mang đến ta đã xem.” Vốn dĩ gia huấn có câu thực bất ngữ tẩm bất ngữ (khi ăn khi ngủ thì không được nói),Mục Tương đột nhiên ở trong lúc dùng bữa lại mở miệng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-dang-giang-ho-chi-am-tuong-tu/1909863/quyen-1-chuong-2-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.